Phòng nhạc sáng sủa sạch sẽ diện tích không lớn, đầy đủ mọi thứ từ dàn trống đến ghi-ta điện. Thảm nhung thật dày cùng kiếng cách âm ngăn cách thanh âm bên ngoài, đóng cửa lại sẽ thành một thế giới riêng.
Nghiêm Hạo Thần cúi đầu điều chỉnh đàn ghi-ta, trong không gian yên tĩnh tiếng đàn vang lên đặc biệt chấn động lòng người. Cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện, trên người người kia là bộ tây trang tinh tế ngồi ở nơi này so với quán rượu càng không hợp, cộng thêm tư thế ngồi đoan chính của người kia, có chút buồn cười.
Nghiêm Hạo Thần nhếch miệng. Tuổi còn trẻ, lại cả ngày mặc tây trang như ông già, là vì hợp với thân phận “Tổng giám đốc”, hay là người này căn bản không có thường thức ăn mặc? Đáp lại ánh mắt chăm chú trước sau như một của Hoắc Kiếm, cậu khẩy khẩy lọn tóc móc trên trán, tay đặt trên đàn ghi-ta.
Tiếng hát trong vắt cùng tiếng đàn ghi-ta cất lên trong căn phòng, người đàn ông cao lớn nhìn cậu không rời, con ngươi toả ra tia sáng tực rỡ, ngón tay gõ vào sôpha từng nhịp từng nhịp theo tiết tấu bài hát. Có một dòng ấm áp thoải mái lan ra toàn thân, như là uống xong một ly rượu trái cây, ấm áp đến nỗi khiến mỗi tế bào đều giãn ra, mắt phượng thoải mái mà nheo lại, ngón tay thon dài của Nghiêm Hạo Thần đẩy một cái, chỉnh gam âm đến quãng tám, nhìn ánh mắt của người kia theo tiếng hát cao vút mà loé ra ánh sáng hưng phấn cùng trầm mê.
Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-tam-co/2490307/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.