“ Tử Ngọc, nàng vu hãm ta cướp bóc, cái phí tổn thất danh dự này tính thế nào?”
Sở La chớp đôi mắt, quay đầu nhìn Tử Ngọc.
Ngón tay Tử Ngọc vuốt ve cằm, trầm ngâm thật lâu nói: “ Giá của ngươi không cao quý bằng chủ tử, cho nên giá trị cũng có năm trăm vạn đồng vàng đi, ta tin tưởng tả sứ đại nhân nhất định sẽ làm chủ vì chúng ta, bởi vì hiện giờ người Ma Tông chúng ta đạt quán quân, cho nên Ma Tông chúng ta cũng là đại biểu cho Ẩn Môn, tổn thất danh dự của người Ẩn Môn chính là vô giá, bất quá chúng ta hẳn là nên xem đại tiểu thư Mộ Dung thế gia tuổi trẻ không hiểu chuyện, vẫn là tha cho nàng đi, miễn cho nàng vì vu hãm người khác mà ngượng ngùng.”
Thân thể Mộ Dung Thiến run rẩy lợi hại.
Giá trị danh dự của Cố Nhược Vân là một ngàn vạn đồng vàng còn chưa tính, Sở La thì tính cái gì? một nữ thị vệ nho nhỏ mà thôi, năm trăm vạn đồng vàng không biết có thể mua được bao nhiêu cái mạng chó của nàng!
“ Tả sứ đại nhân, chuyện này ngươi phải làm chủ cho ta!”
Mộ Dung Thiến hung hăng cắn răng, chuyển hướng về phía tả sứ đại nhân, biểu tình kia lập tức trở nên ủy khuất vạn phần: “ bọn họ căn bản là công phu sư tử ngoạm, muốn lừa bịp tống tiền Mộ Dung thế gia chúng ta! Một ngàn vạn đồng vàng, bọn họ cho là đi cướp sao? Cho dù là cường đạo cũng không tàn nhẫn như bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2800356/chuong-1340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.