Mộ Dung Thiến đã nhận định, đan dược Cố Nhược Vân cho Tử Ngọc chính là cái nàng đã mất trộm tối qua.
“ Ngươi nói ta ăn cắp đan dược của ngươi, vậy ngươi nói một chút xem đan dược ngươi mất là đan dược loại gì?” Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, ánh mắt trước sau vẫn như cũ nhìn chằm chằm Mộ Dung Thiến, thong thả mở miệng hỏi.
“ Kia còn phải nói sao,” Mộ Dung Thiến cao ngạo ngẩng đầu, cười lạnh mở miệng, “ Đương nhiên là Tụ Linh đan, Tụ Linh đan này thập phần trân quý, loại người như ngươi khẳng định sẽ không có loại đan dược này! Cho nên ngươi chỉ có thể cướp từ trong tay ta!”
“ Ngươi xác định là Tụ Linh đan?”
Cố Nhược Vân nhướng nhướng mày, tươi cười trên mặt mang theo một tia thâm ý.
Ôn Nhã một bên vẫn luôn nhìn tình huống của hai người, nhưng sau khi nhìn đến biểu tình của Cố Nhược Vân, tức khắc trong lòng kêu to không tốt, muốn ngăn cản Mộ Dung Thiến, nhưng vừa xuất hiện cái suy nghĩ này thì toàn bộ đầu đều đau lên giống như muốn nổ mạnh, đau đến mức một chữ cũng không nói được.
Kỳ thật, Ôn Nhã không biết chính là trong đan dược này Cố Nhược Vân đã bỏ thêm một tia linh hồn của chính mình, hiện tại chỉ cần Ôn Nhã xuất hiện một chút suy nghĩ liền sẽ giống như bây giờ.
“ Đương nhiên.”
Thời điểm Ôn Nhã thật vất vả giảm bớt cơn đau, liền nghe giọng nói của Mộ Dung Thiến, sắc mặt Ôn Nhã đều thay đổi, trong ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2800350/chuong-1336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.