Khoa tay múa chân làm động tác chém đầu, trong mắt nam tử áo xanh càng thêm âm trầm, cả người tràn ngập sát khí.
Hắn không là gì được Vô Ngần lão nhân, lẽ nào không làm gì được một tiểu nha đầu? Chờ sau khi nàng rời núi này, cũng sẽ là ngày chết của nàng! Nàng dám can đảm đối nghịch Lâm gia bọn họ nhất định phải trả giá đại giới!
" Nha đầu, ngươi cùng Lâm gia có thù oán?"
" Đâu chỉ có thù oán," Bạch Trung Thiên hừ hừ " Mà chính là không đội trời chung! Đám Lâm gia tiểu tạp chủng kia làm hại đồ nhi bảo bối cùng cha mẹ phân tán, hơn nữa vẫn luôn đuổi giết nàng! Thật sự là một chút phong phạm cường giả đều không có!"
Thực hiển nhiên, Bạch Trung Thiên đối với Lâm gia kia cũng không có hảo cảm gì, trong mắt hắn đám người Lâm gia kia đều là một đám ỷ thế hiếp người mà thôi.
Vô Ngần đại sư có chút kinh ngạc, khó trách vừa rồi Cố Nhược Vân nói chuyện với tên nam tử không nể mặt như vậy, nguyên lai nàng cùng Lâm gia có cừu hận!
" Lâm gia kia thật đúng là tạo nghiệp chướng quá lớn!" Vô Ngần đại sư lắc lắc đầu, than nhẹ một tiếng, " Chẳng những hại thê tử người khác ly tán, còn đuổi tận giết tuyệt! Bất quá, nha đầu, ngươi dù sao cũng mới tới Đệ Nhất thành, cho dù địa vị Lâm gia xếp hạng không cao, nhưng cũng có không ít cường giả! Nếu quả thật ngươi cùng Lâm gia đối đầu, vạn phần phải cẩn thận."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2800011/chuong-1167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.