Thời điểm nam tử áo xanh áp dụng chiêu vừa đe dọa vừa dụ dỗ, bỗng nhiên một tiếng cười khẽ truyền đến.
" Ngươi cười cái gì!"
Nam tử áo xanh nhìn về Cố Nhược Vân đứng sau lưng Vô Ngần đại sư, phẫn nộ rống lên một câu.
Đối mặt với Vô Ngần đại sư, hắn nhất định phải hạ thấp thái độ, nhưng mà đối với nha đầu này không cần thiết! Mà vừa rồi hắn bị Vô Ngần đại sư cự tuyệt, tâm tình không được tốt, cũng liền đem lửa giận phát tiết lên đầu Cố Nhược Vân.
Đáng tiếc chính là, hắn vẫn luôn ở nơi này đợi Vô Ngần đại sư trở về, tự nhiên không có nhìn thấy một màn trên quảng trường, bằng không cho hắn hàng vạn cái lá gan, hắn cũng không dám phát tiết lửa giận của mình với Cố Nhược Vân.
" Theo ta được biết, Vô Ngần đại sư ngay cả thế lực Phong Cốc cũng đều cự tuyệt, ngươi cho rằng hắn có khả năng gia nhập Lâm gia? Nhưng ta không nghĩ tới Lâm gia vì muốn mượn sức hắn mà chuyện gì cũng làm! Uy hiếp cũng đem ra dùng! Quả thật Lâm gia không có chuyện gì là không làm được."
Vô Ngần tò mò nhìn Cố Nhược Vân, hắn đương nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của nữ tử, không nhịn được có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Lâm gia này cùng Cố nha đầu có thù oán?
" Tiểu nha đầu, chuyện không nên quản thì đừng quản, ngươi cho rằng thân phận của ngươi có thể đánh đồng với Vô Ngần đại sư sao?" nam tử áo xanh cười lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2800009/chuong-1166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.