" A!"
" A a a a!"
Tiếng hét thê thảm từ trong lồng giam truyền ra, khiến cho toàn bộ núi rừng một trận chấn động, mặc dù linh thú nghe thấy cũng không nhịn được sởn tóc gáy. Chỉ là rất nhanh âm thanh kia biến mất thay vào đó là tiếng gió gào thét.
" Một đám nhân loại không tự lượng sức mình," Chu Tước bĩu môi, từ trong không trung hạ xuống, đi đến bên người Cố Nhược Vân nói: " Chủ nhân, những người này ta đã giúp
ngươi giải quyết, ngươi không cần lo lắng người Mị tông tìm tới gây phiền toái."
" Được."
Thiên Bắc Dạ nâng môi cười, vừa định có động tác, lại vào lúc này bước chân hắn bỗng nhiên ngừng lại, đôi mắt đỏ nhìn về phía không trung không xa, một tia sáng âm trầm từ đáy mắt chợt lóe.
" Vân nhi, ta có việc phải rời khỏi ngươi một thời gian."
Cố Nhược Vân sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn về phía Thiên Bắc Dạ hỏi: " Đã có chuyện gì xảy ra."
Thiên Bắc Dạ không trả lời nàng, dùng sức đem nàng kéo lại ôm vào trong ngực, cúi người hướng môi nàng hôn xuống, rồi mới đưa môi đỏ tới tai nàng nhẹ giọng nói: " Ta muốn đi làm một chuyện, rất nhanh sẽ trở về, ngươi rời đi nơi này trước sau đó ta sẽ đi tìm ngươi, hiện tại có Tử Tà bên cạnh ngươi, ta rất yên tâm."
Nói xong lời này, Thiên Bắc Dạ buông nữ tử trong ngực ra xoay người muốn rời khỏi nơi này.
Bỗng nhiên, một bàn tay từ phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2799984/chuong-1156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.