Chương trước
Chương sau
" Ngươi muốn làm gì?"

Dung Nguyệt hít sâu một hơi, mới gian nan nghẹn ra mấy chữ này.

" Ta cho phép các ngươi đi chưa?" Thiên Bắc Dạ cười lạnh một tiếng, sát khí trên người bùng phát làm cho tất cả lều trại xung quanh sụp đổ, " Người Mị tông các ngươi nhiều lần chủ động trêu chọc, một khi đã như vậy các ngươi liền không thể rời đi nơi này."

" Tục ngữ nói tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, các ngươi đối đãi người Mị tông chúng ta như vậy có phải quá đáng hay không?" Dung Nguyệt hung hăng nghẹn ra một hơi, sắc mặt lạnh lùng nhìn Thiên Bắc Dạ.

Phanh!

Ánh mắt đỏ của Thiên Bắc Dạ thong dong đảo qua trên người Dung Nguyệt, khoảnh khắc Dung Nguyệt nằm trên mặt đất cảm giác được phảng phất có một khối cự thạch từ trên trời giáng xuống, đè lên người nàng, chẳng những làm nàng không thở được, càng làm xương cốt toàn thân phát ra tiếng giòn thanh thúy.

" Cố Nhược Vân, Thiên Bắc Dạ!"

Nàng hung hăng cắn răng, phẫn nộ nói: " Nếu để ta sống sót rời đi nơi này, tất nhiên ta sẽ làm các ngươi chết không tử tế!"

" Chỉ sợ, về sau ngươi đều không có cơ hội."

Phanh!

Phanh phanh phanh!

Từng đạo lực lượng vô hình liên tiếp giáng xuống, Dung Nguyệt đau đên vặn vẹo, tầm mắt ngoan độc giống như dao găm nhìn về Cố Nhược Vân đứng sau lưng Thiên Bắc Dạ.

" Cố bảo tiêu, ta sợ hãi, ngươi phải bảo vệ ta đó."

Thân mình Dạ Nặc ra sức thụt lui về phía sau, có chút sợ hãi nhìn Dung Nguyệt, hắn chưa từng nghĩ đến Dung Nguyệt ôn nhu như vậy sẽ lộ ra biểu tình ngoan độc.

" Ngươi không chỉ muốn có Dạ Nặc, hơn nữa còn bày cho Tuyết Linh câu dẫn Tiểu Dạ như thế nào?" Cố Nhược Vân nhợt nhạt cười, trong mắt hàm chứa ánh sáng lạnh nhạt, " đúng rồi, ngươi còn nói người không có giá trị lợi dụng thì không nên sống trên đời này, cho nên muốn giết ta?"

Dung Nguyệt trừng lớn hai mắt, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.

Tối hôm qua chính mình cùng Tuyết Linh nói chuyện, nàng như thế nào lại nghe được?

Sao có thể!

Vì sao nàng có thể nghe được buổi nói chuyện kia?

Nghĩ nghĩ, thân thể Dung Nguyệt run rẩy lên, khó trách Thiên Bắc Dạ đánh chết Tuyết Linh là bởi vì nữ nhân này nghe lén bọn họ nói chuyện! Nói cách khác, Dạ Nặc cũng đã biết mục đích của mình......

Con ngươi Thiên Bắc Dạ càng thêm âm trầm, đêm qua Cố Nhược Vân chỉ nói cho hắn biết Tuyết Linh vọng tưởng câu dẫn hắn, lại không có nói người Mị Tông thế nhưng muốn giết nàng!

" Không!"

Cảm nhận được sát khí trên người Thiên Bắc Dạ dần dần tăng lên, Dung Nguyệt cảm nhận được sợ hãi, nàng vội vàng muốn mở miệng kêu cứu nhưng đã chậm, tay của nam nhân hung hăng hạ xuống một chưởng đem đầu nàng đánh nát, óc cùng máu tươi lập tức văng ra đầy trên mặt đất.

Đệ tử Mị tông nhìn thấy Dung Nguyệt chết thảm, vội vàng hét lớn, nhưng khi bọn họ nhìn đến ánh mắt Thiên Bắc Dạ đang chuyển hướng nhìn bọn họ, bước chân vốn định xông lên bỗng nhiên dừng lại.

Trốn!

Hiện tại trong lòng bọn họ chỉ có một cái suy nghĩ này.

Chỉ cần thoát khỏi nơi này, bọn họ có thể trở lại Mị tông, tìm tông chủ báo thù rửa hận cho Dung Nguyệt sư tỷ!

Nghĩ vậy, mọi người hai mặt nhìn nhau, xoay người muốn chạy trốn.

" Ha ha ha."

Đột nhiên, một tiếng cười duyên truyền ra, tiếp theo sau đó xuất hiện trong mắt mọi người là một tiểu hài tử nhỏ xinh đáng yêu.

" Các ngươi có thể thoát khỏi lồng giam của bản đại nhân?"

Oanh!

Khoảnh khắc, một lồng giam bằng lửa từ trên mặt đất dựng lên, đem những đệ tử Mị tông muốn chạy trốn giam cầm bên trong, tiếp theo phía trên lồng giam ngọn lửa bắt đầu dần dần lan tràn, thân thể mọi người đều đặt trong biển lửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.