- Phụ thân, chúng ta có nên đuổi theo Cố cô nương không?
Dạ Hành Thiên đè nén tâm tình đang phấn khởi, nếu Cố cô nương đúng là người mà bọn họ đang tìm kiếm lâu nay, vậy thì....
- Không cần.
Dạ Lan thực sự hốt hoảng nhưng cố gắng phục hồi tinh thần lại, hắn nhìn theo hướng Cố Nhược Vân rời đi, lẩm bẩm một mình.
- Nếu là có duyên, ta tin chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại nàng, hiện tại không cần nóng vội. Hơn nữa Cố cô nương vừa chữa khỏi bệnh cho ta đã vội vã rời đi, chắc chắn là có lý do nên hiện tại chúng ta cũng đừng quấy rầy nàng.
Nghe những lời này, Dạ Hành Thiên không nói thêm gì nữa, chỉ là không rõ trong đầu hắn đang suy nghĩ gì.
...
Hắc Nham Thành.
Mấy tháng xa cách, Cố Nhược Vân lần này trở về cảnh vật nơi đây vẫn vậy không hề có sự thay đổi.
- Vân Nhi, chúng ta đang đi đâu vậy?
Thiên Bắc Dạ chăm chú nhìn người con gái bên cạnh, trên môi nở một nụ cười diễm lệ.
Cố Nhược Vân suy nghĩ một lát rồi nói:
- Chúng ta tới phủ thành chủ trước đi.
- Được!
Đối với đề nghị của Cố Nhược Vân, Thiên Bắc Dạ chưa bao giờ có ý muốn làm trái lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn vẫn luôn nở nụ cười lay động lòng người, trong nháy mắt mọi người trên phố đều không tự chủ mà quay sang chăm chú ngắm nhìn hai người.
Chỉ thấy một nam một nữ bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2799022/chuong-675.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.