Không có tên kia ở bên cạnh lải nhải, Cố Nhược Vân cảm thấy có chút không quen.
Cũng may sau một tháng, độc tố trong cơ thể của Dạ Lan cũng đã được thanh trừ, đã tới lúc Cố Nhược Vân phải từ biệt.
Lúc này phía bên ngoài cửa chính của Dạ gia, Dạ Lan tự mình đến đưa tiễn, nói thực một tháng này ở chung hắn cũng có chút luyến tiếc nha đầu này.
- Nha đầu, cảm tạ ngươi đã giúp ta giải độc, nếu không có ngươi giúp đỡ thì cả đời này cơ thể ta chưa chắc đã hồi phục lại được như bây giờ.
Hơn nữa, từ giờ trở đi hắn phải bắt đầu thanh tẩy toàn bộ gia tộc!
Nghĩ đến những động thái của mấy lão nhân gần đây, Dạ Lan sắc mặt không tự chủ được mà trầm xuống, thật lâu sau thần sắc mới được khôi phục lại.
- Dạ gia chủ, nếu có duyên chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại nhau!
Cố Nhược Vân đưa mắt nhìn về phía sau Dạ Lan tìm kiếm một thân ảnh nho nhỏ.
- Dạ Nặc không tới sao?
Dạ Lan cười khổ một tiếng
- Hắn không chịu tới tiễn ngươi, hắn ta sợ sẽ không nhịn được mà giữ không cho ngươi đi, hơn nữa hắn nói là đang vì ngươi mà cố gắng, chờ tới khi hắn luyện được Võ Hoàng lúc đó hắn sẽ tới tìm ngươi.
- Được, ta sẽ chờ hắn tới tìm ta.
Cố Nhược Vân hơi hơi mỉm cười
- Dạ gia chủ, chúng tôi xin cáo biệt.
- Cố cô nương, đi thôi ta sẽ tiễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2799021/chuong-674.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.