Edit: kaylee
"Tuân mệnh."
Dạ Hành Thiên cúi người, giọng điệu cung kính vạn phần.
Thấy vậy, Dạ Lan không nói thêm cái gì, phất tay lập tức đi ra cửa viện, dần dần biến mất ở trước mặt Dạ Hành Thiên.
Ba ngày!
Trong vòng ba ngày này, mỗi ngày Dạ Lan đều sẽ đi đến tiểu viện của Cố Nhược Vân để tiến hành chữa trị, ngẩn ngơ chính là cả một ngày, thẳng đến mặt trời xuống núi mới có thể rời đi, lee~l/q/đ chỉ là mỗi khi Dạ Lan đi tìm Cố Nhược Vân chữa trị, vì không để cho những người khác biết việc này, vì vậy Dạ Hành Thiên đều sẽ đi qua, tùy tiện tìm cái cớ làm cho người ta không cho phép tiến vào.
Hơn nữa trong vòng 3 ngày này đều không có xuất môn, vì vậy trừ bỏ phụ tử Dạ Hành Thiên ra, không ai biết sự tồn tại của nàng, cũng không có người biết được chuyện nàng đang trợ giúp Dạ Lan giải độc.
Lúc này, dưới ánh trời chiều, Cố Nhược Vân vừa tiễn bước Dạ Lan đi vào trong đại viện, đột ngột, chạm vào bóng dáng đi nhanh đến từ phía trước, trong lúc nhất thời nàng không có phản ứng lại, bất giác lui về sau mấy bước.
Mà người va vào nàng ‘phịch’ một tiếng trực tiếp ngã xuống đất, phát ra một tiếng kêu yêu kiều.
"Ngươi ——" Người nọ xoa xoa cái mông bị ngã đau, lqd bò lên từ trên đất, vừa định dạy dỗ một chút người không có mắt này, lại nháy mắt ngây ngẩn cả người ở khoảnh khắc ngẩng đầu: "Thế nào là ngươi?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2798982/chuong-656.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.