Chương trước
Chương sau
- Ngươi chính là Cố Nhược Vân?

Dạ Hành Thiên cười một tiếng, chậm rãi đi đến, nói.

- Nghe nói cô nương tới tìm phụ thân ta cùng Nặc Nhi, không biết ngươi với họ có quan hệ gì?

Kỳ thật, điều Dạ Hành Thiên thấy kỳ lạ là nữ tử này tới đây không hề chỉ vì gặp Nặc Nhi mà còn có phụ thân. Trong khi đó phụ thân xưa nay không gặp người, nếu không biết rõ thân phận của người này, hắn quả quyết sẽ không để nàng và phụ thân mình gặp nhau.

Nhỡ đâu nàng là người của thế lực nào đó phái tới, sẽ hại phụ thân!

- Vâng.

Cố Nhược Vân nhẹ gật đầu.

- Ta cùng Dạ Nặc là bằng hữu, cùng Dạ gia lão gia tử từng có vài lần duyên phận, cho nên hôm nay đến đây để thăm hỏi, nếu được, có thể cho ta gặp họ một chút không?

- Cái này...

Dạ Hành Thiên trầm mặc nửa ngày, sau một hồi lâu, mới chậm rãi nói:

- Chỉ sợ có chút không tiện.

Dù sao hắn còn không biết thân phận chân thật của nữ nhân này, làm sao yên tâm để nàng đi gặp người nhà? Cho nên mới cự tuyệt nàng trước.

Nhưng lời Dạ Hành Thiên vừa dứt, chỉ nghe “hưu!” một tiếng, một đạo gió táp từ phía sau lưng lao đến, thiếu chút nữa đánh lui hắn lại mấy bước.

- Cố bảo tiêu, ngươi rốt cục cũng tới tìm ta, làm ta chờ lâu muốn chết.

Dạ Nặc ôm thật chặt thân thể Cố Nhược Vân, gương mặt trắng nõn hiện vẻ đầy ủy khuất:

- Ngươi tới lúc nào? Nếu ngươi không tới, chắc chắn ta phải chạy đi tìm ngươi.

Đều do lão già đáng chết kia, nếu không phải hắn, mình cũng không cần đến đưa Cố bảo tiêu đi.

- Dạ Nặc!

Dạ Hành Thiên nhìn thấy hành động của Dạ Nặc, sắc mặt bỗng tối đen, vừa định lớn tiếng quát thì sau lưng truyền tới một giọng nói già nua.

- Tên tiểu tử thối nhà ngươi, bình thường nhìn thấy gia gia ngươi, sao không nhiệt tình như vậy? Xem ra gia gia ta nuôi ngươi nhiều năm còn không quan trọng bằng nha đầu này, quả nhiên làm lão tử tức chết.

Mặc dù Dạ Lan nói nhảm, nhưng gương mặt lại cười tủm tỉm, bước đến.

Dạ Hành Thiên ngây ngẩn cả người, nhìn xem phụ thân khi thì nở nụ cười, khi thì thở dài, trong lúc nhất thời, không rõ chuyện gì đang xảy ra.

- Dạ gia chủ, đã lâu không gặp.

Cố Nhược Vân nhìn Dạ Lan mỉm cười, tựa như đã thật lâu không thấy lão bằng hữu.

- Ha ha, Cố nha đầu, ngươi từ trước tới nay luôn bận rộn, hôm nay lại rảnh rỗi tới Dạ gia ta có chuyện gì?

Hiển nhiên, Dạ Lan hiểu rất rõ tính cách Cố Nhược Vân, nếu không có chuyện gì thì chắc chắn nàng sẽ chẳng tới Dạ gia ở Thánh Thành này làm gì.

Đã tới nơi này, ắt là có chuyện muốn được giúp đỡ.

- Là như thế này...

Cố Nhược Vân nghĩ đến Thiên Bắc Dạ đang ngủ say trong Tháp thần thượng cổ, tâm tính bỗng nhiên trầm xuống, chậm rãi mở miệng nói.

- Nghe nói Dạ gia có được Địa Ngục chi hoa, ta muốn mượn dùng một lát, có thể không?

- Cái gì?

Nghe xong lời này, mặt Dạ Hành Thiên bỗng biến đổi, gấp gáp nói:

- Không được, Địa Ngục chi hoa không thể cho mượn! Vị cô nương này, ta mặc kệ ngươi cùng Nặc Dạ và phụ thân có quan hệ gì, nhưng ngươi vừa đến đã yêu cầu chúng ta giao ra trấn trạch chi bảo của Dạ gia, như thế có phải hoang đường lắm không?

Giờ phút này, sắc mặt hắn trở nên khó coi. Địa Ngục chi hoa đối với Dạ gia không chỉ đơn giản là bảo vật trấn trạch, mà còn dùng nó làm dịu đi độc tố trong thân thể phụ thân. Nếu đem giao ra, phụ thân đoán chừng không thể sống được bao lâu nữa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.