Edit: kaylee
Dạ Lan vốn không cười còn tốt, vừa cười, Lưu Đình lại thiếu chút khóc.
"Ta....... Ta không biết."
"Không biết?" Tươi cười của Dạ Lan bỗng chốc biến mất, trợn tròn mắt: "Ngươi tiếp đãi khách nhân, ngươi lại có thể không biết?"
"Ta thật không biết," Lưu Đình đã khóc ra, lqd tội nghiệp nói: "Trên mặt của nàng giống như bị che bởi một tầng sương trắng, căn bản thấy không rõ nàng lớn lên trông như thế nào, ta chỉ biết là nàng là nữ, còn rất trẻ, cái khác đều không biết."
Sương trắng?
Sắc mặt của Dạ Lan từng chút trầm xuống.
Có thể làm cho khuôn mặt của mình trở nên mơ hồ, điểm này, chính là ông cũng làm không được, chẳng lẽ thực lực của người thần bí kia ở phía trên ông?
Vừa rồi ông còn cảm thấy bóng dáng kia cực kỳ giống Cố Nhược Vân, hiện giờ nghĩ lại, llêqquyddôn không có khả năng là nàng, thực lực của nàng chỉ là Võ Hoàng, làm không được đến loại tình trạng này.
Nhưng trên đời này, còn có thiên tài nữ tử tuổi trẻ nào?
"Nếu về sau người trẻ tuổi kia lại xuất hiện tại hội đấu giá, nhất định phải báo cho ta biết."
Hai mắt Dạ Lan giật giật, bất luận như thế nào, ông đều phải biết rốt cuộc nữ tử tuổi trẻ kia là ai!
Là địch, vẫn là bạn!
"Vân Lạc, không biết vì sao, ta cảm giác được gió của nơi trục xuất giống như thay đổi."
Dạ Lan cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu, thở dài nói.
"Mặc kệ thay đổi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2798789/chuong-560.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.