Edit: kaylee
Cố lão gia tử ngây ngẩn cả người, lời này của Đông phương thiếu chủ là có ý tứ gì? Lúc trước hắn để cho mình tìm ra Cố Nhược Vân, nếu không sẽ huyết tẩy Cố gia, mục đích chính là mượn cớ này giúp Cố Nhược Vân hả giận? Khó trách bọn hắn tới cửa vài lần đều ăn bế môn canh, thì ra đây đều là Đông Phương Thiếu Trạch cố ý.
"Vì sao? Vì sao ngươi phải làm như vậy? Cho dù ngươi và Liễu Ngọc có giao tình, nàng cũng đã chết lâu như vậy rồi, vì sao phải trợ giúp Cố Nhược Vân như vậy?"
"Muốn biết?"
Đông Phương Thiếu Trạch tới gần Cố lão gia tử hai bước, trên khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc mang theo tươi cười càng sâu, giọng nói của hắn ôn nhuận nho nhã, cười khẽ mở miệng: "Rất đơn giản, bởi vì Liễu Ngọc, nàng họ Đông phương!"
Ầm!
Một đạo kinh lôi lọt vào tai, chấn động làm đầu óc của Cố lão gia tử choáng váng.
Liễu Ngọc họ Đông Phương, này……..... Lời này là có ý tứ gì?
"Nàng họ Đông phương, là người Đông Phương gia tộc ta, cũng là hòn ngọc quý trên tay cả nhà chúng ta, tỷ tỷ của Đông Phương Thiếu Trạch ta!"
Tươi cười của Đông Phương Thiếu Trạch từng chút biến mất, con ngươi đen chặt chẽ nhìn chằm chằm nhóm người trước mắt này, không nhanh không chậm nói.
"Liễu Ngọc tên là Đông Phương Ngọc? Nàng là người Đông Phương gia tộc? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!"
Cố lão gia tử như là bị kinh hách liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/2798085/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.