Chương trước
Chương sau
Hoàng thượng nhìn thấy một đám oanh oanh yến yến đi thăm bệnh mà người nào người nấy xiêm y lộng lẫy, trang điểm đậm nét mà hoàng thượng cảm thấy phiền lòng.

Tự nhiên không có hảo cảm với bất kỳ một ai, lúc hoàng hậu cùng các phi tần đến thỉnh an Y chỉ gật đầu rồi không nói gì.

Hoàng hậu lúc này cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, tuy nhiên không thể mất mặt trước các phi tần được bà liền ngồi xuống và cùng nhìn về phía phòng sinh.

Các phi tần còn lại thấy thái độ thờ ơ của hoàng thượng thì không dám nói gì nữa liền yên lặng đứng sang hai bên vẻ tiu nghỉu không như lúc mới bước vào.

Mỗi người mỗi tâm trạng nhưng phần đa là ai cũng không mong muốn cái thai của của Tĩnh phi mẹ tròn con vuông cả.

Phía hoàng hậu thì vì tranh đoạt quyền lực, bà ta sợ nếu là hoàng tử thì sẽ ảnh hưởng đến con của bà ta sau này.

Ngôi vị thái tử một ngày còn chưa lập thì an nguy vẫn nguy cơ trùng trùng.

Còn các phi tần mới nhập cung kia sợ rằng với sự sủng ái trước giờ của hoàng thượng thì Tĩnh phi sinh hài tử xong sẽ càng được sủng ái hơn, đó là điều mà bọn họ lo lắng.

Bên trong phòng sinh Cẩm Tĩnh đang cố gắng hết sức mình, từng cơn đau thúc xuống nàng cảm thấy muốn ngất đi.

Nhưng nghĩ đến hài tử nàng lại không cam lòng, cũng may thái y đưa cho nàng một bát thuốc trợ sản nàng mới có thể gắng gượng được đến bây giờ.

Trong phòng tiếng của bà đỡ vang lên:

"Nương nương cố gắng lên, chỉ một chút thôi nô tỳ đã nhìn thấy đầu rồi, người cố dừng sức một chút là được ".

Ma ma thấy thế cũng tiếp sức:

"Nương nương cố lên, hoàng thương đã ở bên ngoài chờ rất lâu rồi, hoàng thượng rất lo lắng cho người, thái hậu ở hoàng lăng cũng rất mong chờ hài tử này ".

Cuối cùng sau những lời động viên nghị lực của mọi người Cẩm Tĩnh lấy một hơi dài mà rặn ra, một tiếng khóc vó lực vang lên trong không khí vô cùng vui mừng.

Cẩm Tĩnh cảm thấy có một cái gì đó như trôi tuột ra khỏi cơ thể mình, nàng cảm thấy nhẹ nhõm, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn về phía trẻ con khóc phát ra.

Nhìn bải bảo bé xíu đang được bà vú cùng bà đỡ quấn khăn mà nàng cảm thấy một dòng ấm áp chảy qua.

Bà đỡ vội vàng vui mừng quỳ xuống hô to:

“Chúc mừng nương nương là một tiểu hoàng tử vô cùng mập mạp và trắng trẻo ạ!”.

Cẩm Tĩnh chỉ mỉm cười không nói gì, đối với nàng hoàng tử hay công chúa cũng đều là một sinh mệnh nhỏ gắn kết tình yêu của nàng.

Ma ma thấy thế vội vàng bế hài tử và nói:

“Nương nương để nô tỳ mang hoàng tử ra cho hoàng thượng và hoàng hậu gặp mặt ạ!”.

Cẩm Tĩnh nhẹ nhàng gật đầu, do mệt quá nàng lại nằm xuống nghỉ ngơi, giao cho ai chứ giao cho ma ma nàng vô cùng yên tâm.

Lúc hoàng tử nghe thấy tiếng khóc liền từ trên ghế bật dậy vội lao vào, nhưng lại bị hoàng hậu và tổng quản thái giám chặn lại nói là phòng sinh không sạch sẽ hoàng thượng không nên vào.

Hoàng thượng đâu nghĩ được nhiều, lo lắng cho nàng liền gạt hoàng hậu ra để bước vào.

Vừa hay ma ma và bà đỡ bước ra, bà vội quỳ xuống và nói:

“Chúc mừng hoàng thượng là tiểu hoàng tử ạ!”.

Hoàng thượng vô cùng vui mừng liền ngó hài tử một chút rồi hỏi:

"Tĩnh phi thế nào, nàng khỏe chứ, vì sao ta không nghe được tiếng nàng ".

Ma ma khẽ mỉm cười rồi nói:

"Nương nương không sao, do sinh mất sức nên hiện đang nghỉ ngơi thôi, hoàng thượng cứ ra ngoài đi có lẽ nương nương không muốn hoàng thượng nhìn thấy vẻ nhếch nhác này, một lát nữa người về phòng ngủ chính người hãy vào ".

Ẩn Dương nghe thấy thế thì cũng không miễn cưỡng nữa, liền như nhớ ra vội nói:

"Toàn bộ Hạ Lan cung có công thưởng ba tháng tiền công ".

Mọi người ai ai cũng vui mừng vội quỳ xuống tạ ơn, lúc này hoàng hậu và chúng phi tần ở bên ngoài đã nghe được hết, vẻ mặt bọn họ vô cùng thấy vọng.

Vừa đúng lúc hoàng thượng bước ra thấy được những bộ mặt giả tạo đó tức giận nói:

" Các ngươi về hết đi, để cho nàng ấy nghỉ ngơi, nhìn bộ dáng của các ngươi đâu giống đi thăm bệnh chứ, không sợ bộ dáng đó làm tổn thọ Tĩnh phi à ".

Hoàng hậu và chúng phi tần bị quát liền sợ hãi, ai nấy đều cun cút về cung của người ấy không dám đôi co một câu.

Cẩm Tĩnh sau khi được vệ sinh sạch sẽ thì nàng được đưa trở về phòng, lúc này nàng đã mệt lắm rồi.

Hoàng thượng câu đầu tiên khi gặp nàng đã nói:

"Nàng thật vật vả, yên tâm trẫm sẽ đền bù cho nàng thật xứng đáng ".

Cẩm Tĩnh mỉm cười và nói:

"Hài tử khỏe mạnh là thiếp đã vui lắm rồi, nói cáu gì mà đền bù hay không đền bù chứ ".

Nhìn thần sắc mệt mỏi của nàng, hoàng thượng không nói nữa, Cẩm Tĩnh cũng mệt mỏi nên ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Khi Y thấy nàng ngủ rồi thì nhẹ nhàng đứng dậy xoa nhẹ trán nàng và thủ thỉ:

"Nàng yên tâm ta sẽ bảo vệ hai mẫu tử thật tốt, chờ ta một thời gian nữa nhé ".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.