Ẩn Dương cười nói: 
"Nhìn nàng ăn ngon miệng như thế ta cũng cảm thấy no rồi ". 
Cẩm Tĩnh chu môi không nói gì rồi bắt đầu ăn tiếp, chỉ một lát sau toàn bộ thức ăn đã được nàng giải quyết một cách nhanh chóng. 
Khi hai người dùng bữa xong thì bầu trời đã chuyển sang tối, Cẩm Tĩnh cảm thán thốt lên: 
"Khung cảnh ở đây thật đẹp và thơ mộng, thời tiết ấm áp chứ không rét như kinh thành, giá như có thể ở đây thì tốt biết mấy ". 
Ẩn Dương xoa đầu nàng và nói: 
"Nàng bỏ ngay ý nghĩ không hiện thực đó đi, nreus thích lần sau nếu có cơ hôi xuôi phương nam ta lại dẫn nàng đi ". 
Cẩm Tĩnh nghe xong chỉ cười chứ từ chối cho ý kiến, nàng thích những gì thực tế hơn chứ không thích những lời hứa hẹn bâng quơ thế kia. 
Hai người lên khoang đầu của thuyền để ngắm phong cảnh rõ hơn, màn đêm một màu đen nhưng vẫn le lói những ánh sáng xa xa, và trăng trên cao chiếu xuống, hai người tay nắm tay mỗi người đều xuôi theo ý nghĩ của mình. 
Sáng hôm sau khi Cẩm Tĩnh tỉnh dậy thì Ẩn Dương đã không còn ở đấy, nàng làm mọi thủ tục rồi mới ra bên ngoài khoang thuyền. 
Không khí thật trong lành và thoải mái, nàng biết buổi sáng chàng thường hay bận rộn nên không đi tìm mà lang thang đi lại trên thuyền để thăm quan. 
Hôm qua lúc nàng tỉnh lại thì đã là buổi tối nên không nhìn thấy được gì nên hôm nay ngắm bù. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-phi-phuc-sung/3418482/chuong-40.html