Mặc Như nghe thấy câu trả lời hai mắt liền sáng lên bằng mắt thường cũng có thể thấy tâm trạng hiện giờ của nàng ấy vô cùng tốt.
Mặc Như đột nhiên cười ngại ngùng, cẩn thận nói: "Vậy... vậy ta hỏi thêm câu nữa được không?"
Nam nhân đối diện cũng nhẹ giọng đáp: ''Chỉ cần là muội muốn, dù thêm một nghìn câu nữa cũng được.''
''Thế, cái người tên Tiểu Như là ai?''
Người kia không ngờ Mặc Như lại hỏi câu này nên có sững người một lúc. Y có hơi do dự.
''Là người mà ta ngày đêm nhớ mong.''
Mặc Như giây trước còn đang vui vẻ giây sau liền nổi giận.
''Tra nam, uổng công ta nhớ huynh.'' Mặc Như xoay người lại nhào vào lòng Diệp Thanh An khóc đến thương tâm, ''Hu hu ta gặp tên tệ bạc rồi chủ nhân ơi.''
Diệp Thanh An ngơ ngác tại chỗ.
Mặt hai người vừa nhìn không phải người tốt và một người không có tóc đần ra.
Nam nhân kia thì khỏi phải nói, chính xác là không tìm được câu nào phù hợp để miêu tả tâm trạng của y.
''Hức, ta yêu y, y lại yêu một người tên Mặc Như, lúc nào cũng thâm tình gọi người đó là Như Nhi. Nhưng rồi sau đó y quên người cũ yêu một người mới tên Tiểu Như...''
Diệp Thanh An: Vậy ngươi tên gì?
Mặc Như tiếp tục thao thao bất tuyệt kể về một cuộc tình ''lâm ly bi đát'' của chính mình bằng ngôi thứ ba, là người kể toàn tri.
Mặc Như còn nhân lúc ai cũng bị câu chuyện của mình làm cho cảm động thì đưa tay lên véo tới lui, xoa tới xoa lui trên mặt Diệp Thanh An.
Dùng mặt dụi dụi vào người Diệp Thanh An.
''Ta... không, không phải. Cái đó, ta... ta yêu muội mà. Ở nơi này 16 năm 2 tháng 14 ngày không ngày nào ta không nhớ muội.''
Y vội vàng giải thích.
Mặc Như ló đầu ra, ''Thật không?''
''Thật, ta thề.''
Nghe được câu trả lời chắc như đinh đóng cột của đối phương Mặc Như khóc càng lợi hại hơn.
Diệp Thanh An: ''...''
Nàng nhìn nam nhân trước mắt. Phải nói người này quả thực rất đẹp.
Không giống khuôn mặt lạnh lùng mang theo ngạo cốt khắp người như Mộ Dung Trì Yến, ngũ quan của y lại mang theo nhuệ khí, khiến người nhìn chấn động cả tâm can, khó mà quên được. Đôi mắt nâu nhạt từ đầu đến giờ đều mang theo chân thành dịu dàng khiến người ta khó có thể nghi ngờ.
Nhưng tất cả chỉ là vẻ ngoài thôi.
Lừa đảo.
Bậc thầy lừa đảo 'Mặc Dật'.
À không, hiện tại nên gọi là...
''Lâu rồi không gặp, bây giờ ta nên gọi gì?''
''Ta họ Dương, tên Dương Thành.''
''Vậy ta gọi huynh là A Thành được không?'' Mặc Như lưu luyến rời khỏi vòng tay của Diệp Thanh An
''Được.''
''Tiểu tổ tông, muội muốn gọi thế không?''
''Không.''
Y cũng không để ý mà vẫn giữ nụ cười.
Diệp Thanh An cũng chẳng có ý định nói thêm nên bầu không khí liền rơi vào im lặng. Mà lúc này Mặc Như cũng đã đại xá cho Mặc Dật, à không cho Dương Thành nên lập tức chạy đến ôm lấy y.
Lý do Dương Thành gọi Diệp Thanh An là tiểu tổ tông cũng là bắt nguồn từ Mặc Như.
Chuyện này phải nói khá phức tạp.
Thật ra ban đầu hai người này phải nói là ghét nhau ở cái mức độ vừa nhìn thấy đối phương là mắt tóe lửa chỉ thiếu bước xông vào xiên chết đối phương.
Lý do là lần đầu gặp mặt Dương Thành đã lừa mất quà mà Mặc Như tặng cho Diệp Thanh An đồng thời khiêu khích nói Mặc Như là người ngu ngốc nhất mình từng thấy nên mới dẫn đến lúc Diệp Thanh An ''mời'' y về một nhà liền có tình huống ngươi chết ta sống kia.
Nói thêm chút là Diệp Thanh An gặp Mặc Như trước Dương Thành.
Và cứ giữ chuyện này cho đến khi biết Dương Thành biết Mặc Như coi nàng như tiểu thiên sứ nhưng không dám nói ra, chỉ thiếu bước lập một cái bài vị cung phụng mỗi ngày.
Dẫn đến mỗi lần muốn chọc tức đối phương liền lấy kiểu xưng hô này ra gọi. Gọi lâu cũng quen nên đến lúc hai người yêu nhau cũng không đổi lại cách xưng hô.
Có thể nói Diệp Thanh An chính là khởi đầu của tất cả mọi thứ.
Vậy nên có gì cứ mang Diệp Thanh An ra là được, điển hình như việc...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]