Chương trước
Chương sau
Ngu Lan biết Mộ Dung Trì Yến không cho bất kỳ ai nói xấu Bùi Ninh Dao, nên cố ý châm ngòi bịa đặt.

Mộ Dung Trì Yến đang muốn làm khó dễ Diệp Thanh An thì lại nghe nàng cười lạnh nói: ''Người chắc là không tin ta? Đây là lần thứ ba''

Mộ Dung Trì Yến nhíu mày, trong lòng cảm giác bực bội xâm chiếm.

Hai lần trước, thực sự là do hắn hiểu lầm nàng…

Bùi Ninh Dao cúi đầu tỏ ra yếu thế: ''Thân phận thiếp thân vốn hèn mọn, Vương phi nói vậy cũng không sai, Vương gia đừng trách Vương phi.''

''Bổn vương...'' Mộ Dung Trì Yến vô tình nhìn Diệp Thanh An, cảm thấy biểu tình kia của nàng, lại như nhìn thấu hết mọi thứ.

Cả người đều không có chút rung động nào, giống là đóng băng hồ nước.

Cảm giác nàng một thân đạm bạc làm ngực hắn khó chịu, cũng không biết nên nói sao cho đúng.

''Ngươi muốn xử lý Ngu Lan thế nào?''

Mộ Dung Trì Yến bỗng nhiên đổi đề tài, làm Bùi Ninh Dao nheo mắt.

Sao lại thế được, hắn lại không truy cứu chuyện Diệp Thanh An sỉ nhục mình?

Diệp Thanh An nhướng mày, ánh mắt lạnh lẽo sâu xa nói: ''Loại nô tài không có quy củ này, giết chết cũng không quá đáng.''

Bùi Ninh Dao không cam lòng, âm thầm nắm chặt tay, Diệp Thanh An đã làm nàng mất một Trần ma ma.

Nếu lại mất cả Ngu Lan, nàng sẽ thiếu cánh tay đắc lực giúp đỡ, đây chẳng phải là tổn thất nghiêm trọng!

''Vương gia, chỉ bằng lấy lại vị trí quản sự của Ngu Lan đi, có thể đừng giết nàng được không, ngẫm lại nàng cũng đáng thương, dù sao cũng là lão nhân trong phủ, Ninh Dao không đành lòng.''

Mộ Dung Trì Yến gật đầu thuận theo: ''Từ hôm nay Ngu Lan không còn là quản sự của Vương phủ, chỉ là một hạ nhân bình thường, những cái khác miễn đi, nàng ta cũng không biết xương cá có độc, Viên Hân xảy ra chuyện cũng do bản thân không cẩn thận, không trách người khác được.''

''Vương gia!'' Cả Diệp Thanh An và Mặc Như đều không vừa lòng với kết quả này.

''Được rồi! Động chút là giết người, tâm địa Vương phi cũng quá độc ác rồi. Bổn vương phạt Ngu Lan cũng xem như trả lại công bằng cho ngươi, ngươi không cần phải làm quá lên như thế.''

Diệp Thanh An cười khinh miệt, ánh mắt dừng lại trên bàn đồ ăn phong phú kia.

''Đúng vậy, ta quả thật am hiểu nhất chính là tâm địa rắn rết, lạnh lùng như sương, đem tất cả tâm mọi người đều dẫm dưới chân.'' - Nhưng lại không ngờ, ngay khi nàng dẫm tâm người khác dưới chân, thế nhưng cũng dẫm luôn cả tâm của mình.



Diệp Thanh An nói nhỏ, giống như chỉ muốn mình nghe được.

Dù có hơi nhỏ nghe nhưng Mặc Như bên cạnh nàng lại nghe không sót một từ.

Kỳ thật, Diệp Thanh An vẫn luôn là một người đáng thương. Khi nhìn đến những lời này, cảm giác chua sót dâng lên. Vì vậy mà Mặc Như cũng chỉ đành trầm mặc lúc lâu.

''Ngươi...'' Mộ Dung Trì Yến tuy thính lực tốt nhưng cũng không nghe ra lời của nàng.

Cất đi cái biểu cảm đáng thương đó, nàng lạnh nhạt nói: ''Người đối mặt với chuyện không quan hệ đến mình đường nhiên nhẹ nhàng qua loa. Ngươi cùng Bùi Ninh Dao có thể dễ dàng ăn sơn hào hải vị, nha hoàn của ta chỉ vì chút đồ ăn mà thừa sống thiếu chết. Nếu ta không nhẫn tâm một chút, thì có phải đã uổng phí tấm lòng của Viên Hân.''

Nàng dừng một chút: ''Thật ra ta cũng có thể nhìn ra đây là ý của Bùi trắc phi, nếu ta với trắc phi đổi vị trí, ta cũng sẽ không quan tâm mà nói thôi bỏ đi. Đây cũng là chuyện thường tình. Chỉ là, nếu ngươi có thể đối xử tàn độc với nha hoàn của người khác, thì không cần làm bộ dáng tâm địa Bồ Tát kia, không những không biết xấu hổ, còn rất dối trá đó, Bùi trắc phi!''

Bùi Ninh Dao có chút hoảng hốt, nàng ta vốn muốn biểu hiện bản thân lương thiện, để đối lập với Diệp Thanh An ngoan độc, nhưng vừa bị nói như vậy, thành nàng ta thờ ơ lạnh nhạt không có chút đồng cảm!

Mộ Dung Trì Yến giật mình trong lòng, không ngờ Diệp Thanh An sẽ nói vậy, nghe xong hắn cảm thấy không được thoải mái.

Hắn đang muốn nói gì đó, Diệp Thanh An đạm mạc xoay người rời đi: ''Lấy mạng người khác đổi lấy cá kia, chắc chắn vô cùng ngon, các ngươi tâm địa thiện lương như thế phải ăn cho tận hứng đó.''

Chờ nàng đi, Mộ Dung Trì Yến nhìn bàn đồ ăn lại càng phiền muộn, cảm thấy không muốn ăn nữa.

''Ninh Dao, bổn vương còn công vụ phải xử lý, ta đi thư phòng đây”

''Cung tiễn Vương gia.''

Nhìn hướng Mộ Dung Trì Yến rời đi, Bùi Ninh Dao bỗng nhiên đem lý trà hất xuống đất, đồ vật bị quăng ngã rất nhiều.

Nha hoàn bên người nàng là Lạc Miên hoảng sợ: ''Trắc phi làm gì vậy?''

Tiện nhân này, nếu cứ thành thật ngu xuẩn như trước, có thể còn tiếp tục làm Vương phi.

Nhưng nàng lại rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, cũng đừng trách nàng ta không khách khí.

Bùi Ninh Dao nở nụ cười ngoan độc, không còn thấy sự dịu dàng ngày thường nữa.

Nàng cần nghĩ ra biện pháp khiến Diệp Thanh An thân bại danh liệt, không còn mặt mũi làm người.

Mộ Dung Trì Yến buông cuốn sách trên tay xuống, có chút mệt mỏi xoa mày.

''Vương gia làm sao vậy?'' Vĩnh Bân khó hiểu hỏi.

''Tìm Vu Tử Ân tới, để hắn đến Tịnh Hương các xem xét tình hình của nhà hoàn bên người Vương phi.''



Vĩnh Bân hơi giật mình, Vương gia luôn mặc kệ Vương phi, bây giờ lại quan tâm đến nha hoàn ở Tịnh Hươmg các?

Huống hồ nếu là hạ nhân bình thường tìm đại phu bình thường xem bệnh là được, cũng không cần tới Vu Tử Ân.

Mộ Dung Trì Yến cười lạnh, đại khái hắn bị thái độ Diệp Thanh An kích thích rồi.

Nữ nhân kia lại dám châm chọc hắn ăn bánh bao nhuộm máu người!

"Bổn vương nghe nói nha hoàn kia sắp chết, không muốn trong vương phủ xảy ra án mạng.''

''Dạ. Ừm, Vương gia...'' Vĩnh Bân có chút ấp úng, dường như hắn muốn hỏi gì đó.

''Chuyện gì?''

''Ngài có biết nha hoàn đó tên gì không?''

Nếu hắn nhớ không nhầm thì là: ''Viên Hân.''

''Vương gia, thuộc hạ có chuyện, xin cáo lui trước.''

Vĩnh Bân nghe vậy có chút hoảng loạn, không đợi Mộ Dung Trì Yến đồng ý hắn nhanh chóng cúi người rồi lập tức hướng Tịnh Hương các bước.

Khi Vu Tử Ân đến, Mặc Như đang lau người bôi thuốc mỡ cho Viên Hân.

''Vương phi, tại hạ Vu Tử Ân, được Vương gia phân phó tới chữa trị cho Viên Hân cô nương.''

Diệp Thanh An nhướng mày, không tin tưởng hỏi: ''Ngươi xác định Vương gia cho ngươi đến chữa bệnh, không phải hạ độc?''

Khóe miệng Vu Tử Ân giật giật, trong lòng Vương phi thì hình tượng Vương gia thực sự quá xấu rồi: ''Vương phi nói đùa rồi.''

''Viên Hân cô nương thế nào rồi?'' Vu Tử Ân đi đến mép giường xem tay Viên Hân, có chút ngoài ý muốn hỏi: ''Chẳng lẽ có đại phu đến?''

''Là chủ nhân ta dùng thuốc cho nàng ấy.''

''Vương phi biết y thuật sao?''

Hắn chú ý đến chén thuốc phương thuốc kia, dùng thuốc vô cùng chính xác, hơn nữa còn có thuốc mỡ, đạt tới trình độ đại phu chuyên nghiệp.

''Hiểu một chút.''
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.