Diệp Thanh An thanh âm rất nhạt, có chút thăm dò.
Trong trí nhớ nguyên chủ, Vu Tử Ân là người không tệ lắm.
Diệp Thanh An làm việc lúc nào cũng cẩn thận nên phòng ngừa sau này có người hoài nghi y thuật của nàng, bỗng nhiên nghĩ ra một kế.
Nàng giảo hoạt cười: ''Vu đại phu, ta từ nhỏ rất hứng thú với y thuật, luôn muốn học hỏi, sau này có thể thường xuyên đến thỉnh giáo ngươi không?''
''Đương nhiên có thể.'' Vu Tử Ân chưa từng thấy Diệp Thanh An như vậy, cảm thấy nàng vô cùng xinh đẹp tươi mát đến lóa mắt, có hơi sửng sốt.
''Vậy thì Diệp Thanh An cảm tạ sư phụ.''
Vu Tử Ân chấn động.
Vương phi quá bất thường, vô cùng dọa người, hắn bỗng nhiên thấy hơi sợ là thế nào!
Mặc Như nghe vậy còn chấn kinh nữa là, chủ nhân ngài vậy mà nhận kẻ khác làm sư phụ. Người ta còn chưa bái sư với y thì thôi. Nàng lại kêu người ta là sư phụ.
Chẳng phải là chê hắn sống lâu quá chăng? Cái danh 'Thánh y' mà người đời đặt cho chủ nhân kiếp trước đâu phải để trưng. Chỉ cần người nàng muốn cứu thì dù có đặt một chân vào Diêm Vương điện cũng có thể kéo về.
Vậy mà giờ lại nhận kẻ khác làm sư phụ, thật muốn làm người ta tổn thọ a.
Vu Tử Ân vừa xem bệnh xong, ra cửa liền gặp Vĩnh Bân, thấy hắn như người mất hồn liền lên tiếng hỏi.
''Viên Hân không cứu được sao?''
''Ngươi muốn biết thì tự vào mà xem.''
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-nhan-vuong-phi-la-nu-ba-vuong/2628371/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.