Sáng hôm sau,
Trong phủ của nàng vẫn ảm đạm như vậy, hoàng thượng đã túc trực từ tối hôm quá đến giờ, tay vẫn nắm lấy đôi tay nàng, ngắm nhìn nàng không rời. Đôi mày nàng nhíu lại, môi mấp máy, chàng mỉm cười vui mừng, nàng tỉnh rồi.
-An nhi, nàng tỉnh rồi!
Vì ngất đi lâu như vậy khiến nàng khó thích nghi với ánh sáng, chàng nhẹ nhàng che lại ánh sáng cho nàng để mắt nàng dần thích ứng với ánh sáng. Nàng cũng dần tỉnh hẳn, chỉ lẳng lặng nhìn chàng. Nhìn chàng tiền tụy như vậy, không hỏi nàng cũng biết rõ chàng ở đây một đêm rồi. Không phải bản thân mình nên vui mừng vì chàng quan tâm mình hay sao...nhưng tại sao trái tim lại bình lặng đến như vậy? Tiếng nói của chàng ngắt đi dòng suy nghĩ trong đầu nàng:
-Ta truyền thái y xem bệnh cho nàng. Người đâu truyền thái y.
Nàng không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn chàng, nhìn chàng nắm tay mình, hôn lên khóe mi đẹp, nàng có chút ngỡ ngàng với hành động của chàng. Sau đó lại cười khổ, nếu trước đây chàng cũng dịu dàng với nàng như vậy không phải sẽ tốt hơn sao? Hay chàng chỉ là thương hại người sắp chết như nàng nên cho nàng một chút yêu thương.
Hoàng thượng không hề biết suy nghĩ rối ren trong lòng nàng. Chàng đã từng nghĩ trăm nghìn câu hỏi nàng tại sao lại giấu chàng về bệnh tình của mình. Chàng tự nghĩ lúc nàng tỉnh lại sẽ mắng nàng một trận, ít nhất là như vậy. Nhưng khi nàng giương ánh mắt tĩnh lạnh đó nhìn chàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau/3204534/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.