Phó Ngọc nhanh chân bước tới, ta nhạt nhẽo nói câu “tội nữ cung nghênh Hoàng thượng” xong thì im luôn.
Chúng tướng sĩ và thị nữ lần lượt hành lễ, không đánh mất phép tắc. Trong khi đó Phó Ngọc cứ gấp gáp như sắp bốc khói tới nơi. Hắn không cho người khác miễn lễ mà đi thẳng tới chỗ ta, nôn nóng muốn nắm tay ta.
“Ỷ Ỷ, phương Bắc đang chiến loạn không thể không có cha nàng trấn giữ, xin nàng giúp trẫm khuyên nhủ ông ấy!”
Ta khẽ tránh đi, không cho hắn nắm tay, giọng điệu trước sau như một: “Hiện giờ tội nữ đã bị phế truất, không có danh phận vợ chồng gì với Hoàng thượng hết, thân thiết quá mức sẽ bị người ta phê bình, tổn hại thanh danh của Hoàng thượng, mong Hoàng thượng giữ tự trọng một chút.”
Mặt Phó Ngọc có vẻ hơi ngượng ngùng, bàn tay đang vươn ra không biết để ở đâu. Chớp mắt, hắn lại tự cho rằng bản thân hắn hiểu được ý ta mà dõng dạc nói: “Nàng muốn quay lại bên cạnh trẫm đúng không, chuyện này đơn giản, ngày mai trẫm lại phong nàng làm... ờ, quý nhân! Như vậy chắc là được rồi chứ?”
Ta trợn trắng mắt. Lâm Ngạn nói đúng, tên cẩu Hoàng đế này thật sự có mắt như mù.
Sau khi nghe được câu đấy, Hà Miểu Miểu vẫn luôn trốn phía sau Phó Ngọc giận dỗi nhịn không nổi nữa mà nhảy ra: “Dựa vào đâu! Chỉ vì cha nàng ta giả bệnh không chịu chiến đấu mà chàng chấp nhận cúi đầu nhân nhượng thế sao?”
“Chàng là Hoàng thượng mà, cha nàng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-xung-de/2892382/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.