Ta đột nhiên nhớ lúc mới quen biết Phó Ngọc. Khi đó tiên đế vẫn ngồi trên ngai vàng, còn chưa quyết định được ai sẽ là người thừa kế ngôi vị Hoàng đế.
Tiên đế nói năng lực Thái tử bình thường, không có khí chất vua chúa, gánh không nổi trọng trách quốc gia. Ngôi vị Hoàng đế thật ra chỉ có hai ứng viên là cha ta và Tả Thân vương thôi.
Lúc ấy cha ta còn chưa nghe xong đã lắc đầu. Ông là cánh chim ưng tự do nơi biên cương phía Bắc, Kinh thành chẳng khác gì cái lồng bằng vàng nhưng không nhốt nổi ông.
Huống chi... cha ta không tin tiên đế sẽ truyền ngôi lại cho ông.
Tả Thân vương là em trai tiên đế, khi đó quỳ dưới đất bảo rằng không có ý nghĩ gì với ngôi vị Hoàng đế. Còn sự thật thì hắn lại đang lén lút lung lạc triều thần.
Tiên đế không hề tin tưởng bất kỳ ai trong số họ.
Sau khi hai người họ tỏ thái độ xong thì tiên đế mới nói ra ý đồ thật sự: “Một khi đã vậy, đến lúc Phó Ngọc kế vị thì làm phiền hai vị chiếu cố nhiều hơn.”
Lời gửi gắm lúc lâm chung của tiên đế chẳng khác gì Hồng Môn Yến với cha ta và Tả Thân vương.
Tả Thân vương bị đẩy đi đất phong, lấy danh nghĩa là hỗ trợ Phó Ngọc quản lý chuyện quốc gia. Từ nơi Giang Nam giàu có đông đúc, đẩy tới quận Tây Sơn là nơi giặc cỏ tụ tập, kinh tế sụp đổ. Việc này chẳng khác gì chặt đứt nền móng Tả Thân vương.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-xung-de/2892379/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.