Buổi tối, có lúc Mộ Dung Viêm tới rất sớm, nhưng rất ít khiqua đêm ở Nam Thanh cung. Trước đây, hắn chưa từng phải làm màn dạo đầu khi ởcùng nàng, thân thể này luôn rất dễ dàng bị hắn thuần phục, tự nguyện phục tùnghắn. Nhưng bây giờ, dù hắn có làm màn dạo đầu đến nửa đêm, cơ thể này vẫn khôcăng, không có chút cảm giác nào. 
Hắn không muốn gợi lại nỗi đau của nàng, cũng không ép buộcnàng như trước. Trước đây nàng rất khát khao vòng tay của hắn, chỉ cần hắn ômnhẹ, nàng sẽ ngủ rất ngon. 
Vậy mà bây giờ, khi hắn tỉnh dậy, luôn phát hiện nàng đãthoát khỏi vòng tay mình, hai người cùng trên một chiếc giường, mà mỗi ngườiđơn độc ngủ. 
Có lúc hắn hôn lên khắp cơ thể nàng, nàng vẫn mỉm cười khôngđổi, cười đến tàn nhẫn, nói: “Chủ thượng, người không thấy bẩn lắm sao?” 
Cuối cùng Mộ Dung Viêm cũng hiểu rõ, nàng đang tự ngược đãichính mình, khi thân thể không đau thì ngược đãi trái tim mình. Hắn thở dài ômnàng vào lòng, đáng tiếc trái tim nàng giờ không biết đã đi đâu, liệu còn đangđập? 
Chưa tới canh hai, có thái giám chạy vào cấp báo, Hoàng hậuđã sinh, mẹ tròn con vuông. 
Phản ứng đầu tiên của Mộ Dung Viêm là nhìn Tả Thương Lang,đôi mắt dưới ánh nến lập lòe trong màn trướng, không thấy rõ buồn vui. Hắn đứngdậy thay xiêm y, nghe thấy người trong màn nhỏ giọng lặp đi lặp lại: Mẹ tròn convuông… mẹ tròn con vuông… 
Từng chữ từng chữ vang lên bên tai hắn, quanh quẩn không ngừng,chẳng thể xua tan. 
Tê Phượng cung. 
Mộ Dung Viêm vuốt ve khuôn mặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-tuong-quan/192535/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.