Tả Thương Lang đành phải giả vờ ngất, “hung thủ” kia cũng bịtiếng thét chói tai của nàng làm sợ hãi, vội vàng để lại dấu vết trên cổ nàng rồichạy mất. Long Bình cũng nghi ngờ nàng lai lịch bất minh, nhưng… trong tình cảnhnày nếu nói nàng có mưu đồ bất chính thật cũng khó tin.
Long Bình ôm nàng đặt lên giường, có mấy bước chân, TảThương Lang suýt đã mở mắt nhìn hắn, trước giờ chưa từng có người nào ôm nàngnhư vậy.
Trên giường, Tả Thương Lang giả vờ hôn mê, đột nhiên nàngnghĩ nếu như nói mình xuyên không tới đây, không biết liệu hắn có tin?
Cảm giác được hơi thở bên người, nàng không dám mở mắt, thầmnghĩ đối sách trong đầu. Một đôi tay đang bôi thứ gì đó lên cồ nàng.
“Tướng quân, Tôn phu nhân không sao, rắn không phải loại kịchđộc, phu nhân ngất đi ắt hẳn do sợ hãi quá độ, không đáng ngại.”
“Khụ, nàng… được rồi. Tử Đồng, tiễn đại phu.”
“Vâng thưa Tướng quân.”
Tả Thương Lang làm khách ở Long phủ hai tháng trời, năm ấynàng hai mươi mốt tuổi, vẫn chưa cầm binh được bao lâu, nên không thể coi nhẹ sốngchết.
Mỗi lần Long Bình gặng hỏi, nàng đều vờ bị câm, khoa chânmúa tay chỉ loạn một hồi, hắn không hiểu, đành cho qua.
Hai tháng sau đó, Tả Thương Lang vẽ xong toàn bộ bản đồ quânsự bố trí phòng ngự của Liêu Thành. Khả năng trinh sát của nàng, ngay đến MộDung Viêm cũng đánh giá rất cao.
Long Bình cũng không hề đuổi nàng. Một cô nương yếu đuối,không có nơi để đi, mà hắn phải bảo vệ bách tính trong Liêu Thành, nếu đuổinàng có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-tuong-quan/192529/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.