Trở lại phủ, Thiên Nhã muốn thỉnh an Độc Cô Tấn trước.
"Lý Quân Hạo cũng không chạy đâu được, con không cần phải trở về gấp như vậy, nhìn con kìa." Độc Cô Tấn thấy nữ nhi toàn thân ướt sũng , đau lòng không thôi.
"Thiên Nhã cũng muốn về sớm một chút để gặp phụ thân, đã hơn nửa năm không gặp cha, con rất là nhớ." Thiên Nhã nói.
"Chẳng lẽ không phải là nhớ Cửu Thành a?" Độc Cô Tấn cười hỏi.
"Phụ thân." Thiên Nhã bị Độc Cô Tấn trêu chọc, sắc mặt đỏ lên.
"Cửu Thành mỗi ngày đều ngóng trông con về, nàng gặp con chắc sẽ rất vui. Con đừng để nhiễm phong hàn, mau về hậu viện thay y phục đi." Độc Cô Tấn gặp lại nữ nhi mặc dù trong lòng rất vui, nhưng cũng sợ Thiên Nhã nhiễm lạnh nên liền thúc nàng về hậu viện.
"Nàng vừa rồi lên cổng thành chờ con, lúc con vào thành thì nàng là người đầu tiên thấy." Thiên Nhã nói, nghĩ đến Tiêu Cửu Thành đã đi về hậu viện trước để cho người chuẩn bị nước nóng, Thiên Nhã trong lòng ấm áp.
"Nàng đối với con đúng là rất dụng tâm, không còn gì tốt hơn. Con nhanh đi về tắm rửa, buổi tối phụ thân sẽ cho hạ nhân bày gia yến, cha con chúng ta hảo hảo trò chuyện." Độc Cô Tấn vui mừng nói.
"Dạ, vậy Thiên Nhã về hậu viện trước." Thiên Nhã cũng muốn cùng phụ thân nói chuyện nhiều, nhất thời không cần vội vã.
Độc Cô Tấn vuốt râu, khẽ gật đầu xong, Thiên Nhã mới rời khỏi viện của phụ thân.
Nàng vừa vào cổng Thúy Lăng Uyển liền thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-quyen-thuong/527211/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.