Editor: Edit tiếp đây… ^ ^
. . .
Lục Ngưng Tuyết tỉ mỉ phát hiện Tô Thanh Trầm đang mang hành lý, hiển nhiên Tiêu Cửu Thành đã đoán đúng, nghĩ vậy nàng liền tự trách mình không thôi.
"Ngươi rời khỏi Thanh Phong quán là bởi vì ta sao?" Lục Ngưng Tuyết lo lắng nói.
"Không có liên quan tới ngươi, là chính ta muốn đi." Tô Thanh Trầm giọng bình thản nói.
"Là do ta không tốt, làm liên lụy đến ngươi, nếu như không có ta, ngươi sẽ không bị ép rời khỏi Thanh Phong quán…" Nghĩ đến Tô Thanh Trầm bị ép rời nơi từ nhỏ lớn lên, Lục Ngưng Tuyết liền tự trách mình đến rơi nước mắt.
Tô Thanh Trầm nhìn dáng vẻ Lục Ngưng Tuyết, khẽ nhíu mày, nàng hoàn toàn không lạ gì Lục Ngưng Tuyết, nhưng giữa các nàng mọi chuyện đều đã thanh toán xong, nàng không nợ gì mình.
"Thế gian vạn vật tất có mất có được, rời khỏi Thanh Phong quán cũng không phải không tốt, đối ta coi như là một loại giải thoát, không cần gánh vác sinh kế cho nhiều người như vậy, không cần phải để ý đến nhiều việc vụn vặt, một thân nhẹ nhõm, ta mới có thể an tâm tu luyện, ngươi thực sự không cần tự trách mình." Tô Thanh Trầm rút khăn tay trắng từ trong tay áo ra đưa cho Lục Ngưng Tuyết.
Lục Ngưng Tuyết nghe vậy quả nhiên ngừng rơi nước mắt, nàng biết Thanh Trầm phải lo sinh kế cho nhiều người như vậy xác thực rất vất vả, mặc dù bây giờ Thanh Trầm cảm thấy vui vẻ không khổ cực, nhưng là nàng vẫn cảm thấy là mình đã hại Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-quyen-thuong/527201/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.