Sau khi hồi phủ, Thiên Nhã liền thay y phục nam tử, ngũ quan khắc sâu, toàn thân áo trắng, nhìn như một quý công tử, mười phần tuấn tú, Tiêu Cửu Thành nhìn ngây dại, nàng nhớ tới ba năm trước, lúc Thiên Nhã đến nhà nàng cầu hôn, là một thân nam trang, bây giờ nhớ lại Thiên Nhã đúng thật là đi cầu hôn cưới mình. Thiên Nhã cầu thân, nàng đem mình ôm vào kiệu hoa, cùng mình bái đường, cùng mình động phòng, mình cùng nàng trời xui đất khiến xác thực là duyên trời định, nghĩ đến Tiêu Cửu Thành cảm thấy mười phần ngọt ngào.
"Sao lại nhìn ta như vậy, có gì sao?" Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành nhìn mình chằm chằm liền mở miệng hỏi.
"Thiên Nhã thật là đẹp, lúc mặc trang phục nữ tử thì diễm tuyệt thiên hạ, còn nam trang thì phong lưu tuấn tú, sao lại có người đẹp như vậy chứ?" Tiêu Cửu Thành cơ hồ si mê nhìn ngắm Thiên Nhã, trước kia đã cảm thấy Thiên Nhã đẹp, bây giờ cảm thấy càng đẹp hơn, mỗi lần ngắm nhìn Thiên Nhã, tim nàng còn có cảm giác đập thình thịch.
Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành ánh mắt si mê, nàng có thể cảm giác được Tiêu Cửu Thành nồng đậm yêu thích mình, loại cảm giác này rất kỳ diệu, vừa vui vừa tự tin kiêu ngạo. Thiên Nhã cảm thấy Tiêu Cửu Thành nhất định là rất thích sắc đẹp của mình, cũng may mắn mình có sắc đẹp làm cho Tiêu Cửu Thành mê luyến, phải biết Tiêu Cửu Thành thật sự là người rất háo sắc. Những lúc nàng thức giấc, nếu không phải thấy Tiêu Cửu Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-quyen-thuong/527170/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.