"Đại sư tỷ, ngươi sẽ đuổi ta khỏi đạo quan sao?" Lục Ngưng Tuyết biết Đại sư tỷ tuyệt đối sẽ không tiếp thu mình, nên sợ Đại sư tỷ trong cơn giận dữ sẽ đuổi mình ra khỏi Thanh Phong Quan.
"Sẽ không, nhưng đêm nay ta liền dọn ra khỏi phòng này, ngươi nên sớm cắt đứt ý niệm cùng ý tưởng không nên có đi." Tô Thanh Trầm nghiêm nghị nói với Lục Ngưng Tuyết.
"Nga." Lục Ngưng Tuyết khó nén được mất mát trả lời.
Tô Thanh Trầm nhìn Lục Ngưng Tuyết mất mát tựa như một bông hoa héo úa thì có chút không đành lòng, nhưng nàng cảm thấy mình không nên dung túng Lục Ngưng Tuyết, nên dẫn nàng ấy trở về con đường đúng đắn.
"Chỉ cần ngươi buông bỏ cảm tình không nên có này, tình nghĩa giữa ta và ngươi vẫn có thể như trước đây vậy." Tô Thanh Trầm nói với Lục Ngưng Tuyết.
"Đại sư tỷ, ta không cầu ngươi đáp lại ta cái gì, chỉ cầu ngươi có thể cho ta như vậy yên lặng thích ngươi, được không?" Lục Ngưng Tuyết khẩn cầu hỏi.
Tô Thanh Trầm nhìn Lục Ngưng Tuyết luôn luôn cùng thế vô tranh, tuy rằng các nàng trụ một phòng rất nhiều năm, Lục Ngưng Tuyết xác thật chưa làm qua bất luận chuyện gì khác người. Tô Thanh Trầm vẫn luôn cảm thấy Lục Ngưng Tuyết y như một đoàn bông cầu, thu mình lại trong thế giới của mình, khép kín, mềm mại đến mức không tổn thương ai, dù có bị người khách tổn thương, miếng bông kia sụp vào cũng có thể tự mình khôi phục. Coi như nàng thích mình thì có thể ảnh hưởng gì đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-quyen-ha/527022/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.