Tầm hai, ba canh giờ sau khi thức giấc mỗi xế chiều chính là khoảng thời gian Thiên Nhã mong chờ nhất trong ngày. Nửa ngày kia gần như không tồn tại với nàng, như vài ngày vừa qua vậy – nắng tắt, chuyện hết, nhoáng một cái đã nhiều năm trôi qua, cảm giác mất mát thất vọng từng ngày từng ngày theo lời kể của Tiêu Cửu Thành mà tăng theo.
Qua mấy ngày Thiên Nhã dần dà cũng khoẻ hơn, hôm nay đến cùng đã có thể xuống giường, loanh quanh mãi trong Cửu Thành cung sắp làm nàng nghẹn chết rồi. Không cần cung nữ Thiên Nhã cũng có thể tự mình đi từ hậu viện đến tiền điện, chậm chạp từng bước từng bước, chân như đeo chì ngàn cân bước ra ngoài.
Quãng đường từ hậu cung đến tiền điện với Thiên Nhã vậy mà phi thường gian nan, khi đến nơi lưng áo đã thấm ướt cả một mảng. Tốn bao nhiêu công sức nàng mới phát hiện người khiến nàng tiêu hết cả bữa sáng lại đang bận rộn phê duyệt tấu chương, bên cạnh là nhuyễn tháp, hẳn là nơi nghỉ ngơi lúc mỏi mệt.
Nhìn thấy Thiên Nhã bước đến, Tiêu Cửu Thành nhận thấy rõ ràng Thiên Nhã đã ngày càng khá hơn rất nhiều, trong lòng rất cao hứng nhưng cũng muộn phiền không kém, sức khoẻ nàng ấy càng nhanh hồi phục, sự ỷ lại vào Tiêu Cửu Thành đồng nghĩa cũng vì đó mà giảm đi.
- Sao lại ra đây rồi? – thả tấu chương trong tay xuống bàn, Tiêu Cửu Thành nhẹ nhàng lên tiếng rồi bước đến đỡ tay Thiên Nhã.
- Không cần, ta tự mình đứng đây được rồi. – Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-quyen-ha/526976/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.