- Ta mệt rồi, muốn ngủ! – Thiên Nhã hiện tại căn bản không có cách nào tiếp thu được chuyện này, trong lòng có phần cuống cuồng, chỉ có thể kiếm cớ trốn tránh Tiêu Cửu Thành, ngay cả trực diện nhìn thẳng Tiêu Cửu Thành cũng không thể.
- Vậy nàng nghỉ ngơi cho tốt, có việc gọi ta. – Tiêu Cửu Thành biết Thiên Nhã đang muốn trốn tránh cũng không muốn vạch trần, như vậy cũng tốt, không dám đối mặt với mình, có lẽ còn cần một quãng thời gian dài để bình tâm lại, sẽ lại không tiếp tục truy hỏi chuyện quá khứ, bản thân cũng bớt lo sợ hơn. Tiêu Cửu Thành biết rõ lời hoang đường một khi đã bắt đầu là vô pháp dừng lại. Ác ma bấy lâu luôn ẩn giấu trong nội tâm dường như đang muốn phóng thích ra ngoài, ngồi ngắm Thiên Nhã đang nhắm mắt trên giường kia, trong lòng Tiêu Cửu Thành không khỏi thở dài một hơi.
Thiên Nhã tuy giả vờ mệt mỏi nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng Tiêu Cửu Thành còn đang nhìn ngắm mình, nàng đặc biệt thấy hoảng hốt cũng bực bội. Quả thực quá hoang đường, nàng làm sao lại cùng một nữ tử là Tiêu Cửu Thành có loại tình cảm khó mở miệng đến thế được chứ? Nhưng nghĩ đến thời khắc bản thân vừa tỉnh lại chính là nét mặt thương tâm khổ sở đến gần chết kia của Tiêu Cửu Thành thật không giống hư tình giả ý, đến đây nàng lại càng buồn bực hơn. Nàng không biết trước khi mất trí nhớ bản thân dành tình cảm gì cho Tiêu Cửu Thành nhưng hiện tại hoàn toàn không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-quyen-ha/526969/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.