Diệp Lãnh trong lòng có khúc mắc nên ngồi chẳng được bao lâu liền mở miệng cung kính.
“Thái hậu à… Nhi thần xin phép được đi dạo một vòng Thanh Lang điện của người có được không ạ?”
“Được rồi, ngồi ở đây có vẻ chán rồi đúng không… Con cứ đi đi.”
“Thứ lỗi cho nhi thần đòi hỏi… Ở đây nhi thần không quen đường nên có thể mượn Nhất Dạ của người đưa nhi thần tham quan một đoạn không?”
“Được rồi, ai gia cũng muốn được nghỉ ngơi. Nhất Dạ à, con mau dẫn đường cho phu quân của con đi nhanh đi. Hoàng thượng sắp không đợi nổi rồi này…” - Thái hậu cười châm chọc rồi tự mình chống gậy ra hiệu cho tì nữ dìu đỡ vào trong gian phòng nghỉ ngơi.
Nhất Dạ lúc này nhìn theo thái hậu cười nhẹ rồi quay sang Diệp Lãnh khẽ nở nụ cười đưa ra bộ dạng bình thản lạnh lùng.
“Hoàng thượng, mời…” - Nói rồi nàng lướt hiên ngang qua hắn đi trước dẫn đường.
Diệp Lãnh đi theo sau nhìn bóng lưng nàng mà lòng đầy thắc mắc. Tại sao nàng ấy lại có mảnh ngọc đó để tặng thái hậu và vì sao nàng lại chắc chắn rằng đó là thật khi bị Tử Yên chất vấn. Rốt cuộc Sở Nhất Dạ và mảnh ngọc kỳ lân này có liên quan gì với nhau?
Hai người một trước một sau chậm rãi chẳng ai nói với ai lời nào, không khí thật tĩnh mịch. Hắn cùng nàng đi qua một cây cầu và dừng chân tại bộ bàn ghế đá cạnh hòn non bộ, cả hai khi này mới ngồi xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phe-hau-ho-ly-nhat-da-yeu/3427854/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.