“Không chết? Mạng của nàng thật lớn.” Đông Phương Bất Bại gật đầu, có vài phần hứng thú, quyết định tự mình đi xem.
Tiểu cô nương kia rốt cục trông như thế nào nhỉ? Ai, thế nhưng một chút cũng không nhớ được, chỉ nhớ cô ta mặc đồ tang trắng, vô cùng sợ sệt rụt rè. Lúc trước chỉ nghĩ nàng ta muốn có nơi ăn chốn ở, dù có rắp tâm bấtlương cũng không gây nổi sóng gió gì. Nhưng nay nàng bị Tam Thi thầntrùng cắn mà không chết, xem ra lai lịch không tầm thường.
Hắnnghĩ một lát, quyết định trở về phòng thay quần áo lộng lẫy, sau đó mớichậm rãi vênh váo đi đến trước cửa phòng chứa củi. Một cước đá văng cửa, sau đó liền thấy một tiểu cô nương đầu bù tóc rối ngồi ở góc tường trợn mắt há mồm nhìn hắn.
Nàng chẳng những đầu tóc dính đầy cỏ, màmặt mũi quần áo cũng nhem nhuốc tro bụi, hoàn toàn nhìn không rõ diệnmạo. Nhưng hắn vẫn có thể thấy vẻ mặt nàng biến đổi vô cùng cổ quái,dường như là ăn đồ thiu bị đau bụng, hoặc là hận không thể lập tức chọcmù hai mắt chính mình.
Thấy nàng hoảng sợ quá mức như vậy, ĐôngPhương Bất Bại có chút buồn cười, nhưng hắn vẫn cố gắng nhịn xuống. Nhìn thấy bên dưới ống tay áo bẩn thỉu của nàng là cổ tay trắng trẻo nonmềm, hắn chỉ nhíu mày mà không nói gì. Với hắn mà nói, cho dù nàng đẹpnhư tiên hay xấu ma chê quỷ hờn cũng không ảnh hưởng gì.
“Kéo xuống, đánh nàng hai mươi trượng.” Đông Phương Bất Bại hít sâu một hơi, cao giọng nói.
“Đau chết mất a
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-y/1614414/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.