Đại khái là rất nhiều năm sau, mọi người ở đây đều nhớ rõ cảnh đẫm máu hôm ấy.
Bình thường là một nữ tử nhu nhược, vậy mà giờ này lại đâm từng kéo từng kéo lên người một nam nhân, khăn che đầu đỏ tươi rơi trên mặt đất. Nàng bỏlại kéo, cẩn thận ôm cái khăn đó vào trong ngực. Cái khăn này, là từngđường kim mũi chỉ của nàng, là niềm hạnh phúc của nàng, là ước mơ từ khi còn nhỏ được gả cho ca ca. Ngay cả khi không cẩn thận bị kim đâm vàotay, cũng cảm thấy ngọt ngào.
Hiện tại, cho dù là không dùngđược, nhưng nàng cũng không nỡ để nó rơi dưới đất mặc người dẫm lên.Đằng La nhìn lướt qua đám người, từng bước từng bước đi đến trước mặtMạc Tùng Bách còn đang ngây ngốc. Nàng cười bình thản tự nhiên vô cùng:“Đại ca, về sau ta không cần phải gả ra ngoài nữa, thật tốt quá.” Nàngnói, mà khóe môi không ngừng chảy ra máu đen. Đằng La, dường như có muôn vàn điều muốn nói ra, nhưng lại không nói được gì, chỉ có thể nói lênmột câu: “Phải bảo trọng.”
Mạc Tùng Bách ôm nàng, cảm nhận nhiệt độ cơ thể nàng dần biến mất, một giọt nước mắt cũng không rơi. Hắn vẫnsống, nhưng Tả An Chi lại cảm thấy cái người thanh niên luôn nhiệt tình, thích chõ mũi vào chuyện của người khác, có thể đỏ mặt vì chọn quần áotrang sức cho vị hôn thê thì đã chết đi rồi.
Việc vui biến thành tang sự. Đám tang của Đằng La, chỉ có một mình Mạc Tùng Bách canh giữtrước linh cữu của nàng. Hắn châm một ngọn đèn, một lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-y/1614370/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.