Mạc Tùng Bách đang tươi cười bỗng nhiên cứng ngắc, cả người hệt như mộtkhối gỗ đứng giữa trời. Sau đó, hắn đờ đẫn nói: “Nàng ở đâu? Con muốngặp nàng.”
Bà lão lắc đầu, vừa kéo hắn vào nhà vừa nói: “Con à,con đừng ra ngoài sinh sự, hôn sự của nàng đã định rồi, ba ngày sau sẽxuất giá.”
Nhìn thấy gương mặt bi thương của bà lão, đôi môi Mạc Tùng Bách run run, không dám giãy giụa, để mặc bà kéo đi. Mà Tả An Chiđang ở sau lưng hắn cảm thấy không an tâm, cho nên cũng lẳng lặng kéoĐông Phương Bất Bại đi vào.
Trước cửa phòng một ông lão lụ khụđang chống gậy đứng đón. Ông nhìn thấy Mạc Tùng Bách, chỉ vỗ vỗ vai hắn: “Đi về mệt mỏi rồi, trước tiên vào nhà nghỉ ngơi đã.” Mặt ông lão rơmrớm nước, quay sang bà lão nói: “Bà à, bà đi nấu cơm đi, con đói rồi.”
Hiểu con không ai bằng cha mẹ. Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiênhạ. Tả An Chi nhớ tới chính mình trước đây cũng cả ngày bề bộn côngviệc, thường xuyên phải đi công tác. Nhưng lần nào nàng về đến nhà, chamẹ cũng chỉ hỏi một câu: “Có ăn được không con? Có nhớ mặc ấm không?”Bây giờ, bởi vì sự ham chơi của nàng, mà nàng quyết định đi đến nơi xalạ này, lại bởi vì sợ chết mà không thể quay về, cho nên nhìn thấy cảnhkia, không khỏi tức cảnh sinh tình, nhớ đến gia đình mình. Ở nơi đó,không có âm mưu quỷ kế, không có ân oán báo thù, là nơi yên bình nhấttrong cuộc đời mỗi con người.
Nàng cười nịnh nọt, sau đó chạy theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-y/1614369/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.