Đông Phương Bất Bại từ trong phòng nghị sự đi ra, sắc mặt vô cùng khócoi. Cứ thử tưởng tượng đem mười bảy mười tám loại thuốc màu trộn chungmột chỗ, cũng không thể diễn tả nỗi màu sắc trên gương mặt hắn lúc này.Đương nhiên công phu thay đổi sắc mặt của hắn cũng rất mạnh, một lát sau đã khôi phục thái độ bình thường. Đến lúc về tới phòng, ai nhìn thấyhắn thì cùng lắm cũng chỉ nghĩ là một người lo lắng công việc mà thừngười ngồi trước cửa sổ thôi.
Một thị nữ xinh đẹp bưng trà chohắn. Nước trà dưới ánh mặt trời, không ngừng khuếch tán ánh sáng thànhnhững dải màu lấp lánh chiếu lên người hắn. Hắn nhíu mày không nói gì,để cho người thị nữ kia lại lấy một cái khăn tay, chậm rãi ở trên ngườihắn lau đến lau đi, hơn nữa bàn tay của nàng còn dần có xu hướng dichuyển xuống dưới.
Nếu là bình thường, Đông Phương Bất Bại đốivới trò này chẳng những không để ý, ngược lại còn vô cùng phối hợp.Nhưng hôm nay tâm tình đang không tốt, cho nên hắn hừ lạnh một tiếng,ném cái chén trong tay xuống đất. Cái chén bằng gốm rơi xuống, vỡ tanthành mảnh nhỏ. Thị nữ kia thấy vậy, liền biết sự tình không ổn, vộivàng quỳ rạp trên mặt đất, rưng rưng nước mắt, liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ.
Thấy nàng nước mắt lưng tròng, Đông Phương Bất Bạicàng nổi giận, bởi vì cặp mắt này khiến hắn nhớ tới Tả An Chi, lúc giảvờ đáng thương cũng làm y như vậy. Nói cái gì chính mình chỉ là một tiểu nữ tử, nếu tiểu nữ tử có thể gánh củi như gánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-y/1614365/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.