Đối với câu trả lời bày của Phạm Đặc, Mạc Vân Quả có chút bất đắc dĩ.
“Anh nghe câu này từ đâu?”
Phạm Đặc ngẩng đầu, chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ nói: “Những binh cũ đó nói!”
Mạc Vân Quả:……
“Vậy anh có từ suy nghĩ nguyên nhân bọn họ nói là gì không?”
Mạc Vân Quả đi bước một dẫn đường cho Phạm Đặc, Phạm Đặc tuy có chút choáng váng, nhưng hắn cũng không phải người thiếu tâm nhãn.
Hắn cũng nhanh chóng hiểu ý Mạc Vân Quả, hắn ánh mắt lóe lóe, môi giật giật.
“Anh…… Anh đã biết……”
Tay Phạm Đặc lập tức siết chặt, trên tay gân xanh nổi lên cuồn cuộn chứng minh hắn đang sắp bạo phát.
“Anh tới nơi này đã bao lâu?” Mạc Vân Quả gõ gõ cái bàn, thành công làm Phạm Đặc bình tĩnh lại.
“Ừm, một tuần.”
Mạc Vân Quả một tay chống cằm, nhìn về phía Phạm Đặc cả người chật vật.
“Trong vòng một tuần này anh thu hoạch được cái gì?”
Phạm Đặc sửng sốt, sau đó cúi đầu, lâm vào trầm mặc.
Hắn suy nghĩ, trong một tuần này hắn đã thu hoạch được cái gì? Nghĩ tới nghĩ lui, hắn giống như cái gì cũng không nghĩ ra được.
Mạc Vân Quả thấy Phạm Đặc đang tự hỏi bản thân, cũng không vội mà nói chuyện, mà đi đánh giá căn phòng này.
Theo cô biết, đồ quân đội cấp cho mỗi phòng rất nhiều, mà hiện tại phòng của Phạm Đặc, ngoại trừ một chiếc giường, hai cái ghế dựa, một cái bàn, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Quần áo mà Phạm Đặc tùy ý để trên giường, nhìn qua cũng cũ nát không ra gì.
Điều đáng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1010088/chuong-816.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.