Chương trước
Chương sau
Đối với câu trả lời bày của Phạm Đặc, Mạc Vân Quả có chút bất đắc dĩ.
“Anh nghe câu này từ đâu?”
Phạm Đặc ngẩng đầu, chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ nói: “Những binh cũ đó nói!”
Mạc Vân Quả:……
“Vậy anh có từ suy nghĩ nguyên nhân bọn họ nói là gì không?”
Mạc Vân Quả đi bước một dẫn đường cho Phạm Đặc, Phạm Đặc tuy có chút choáng váng, nhưng hắn cũng không phải người thiếu tâm nhãn.
Hắn cũng nhanh chóng hiểu ý Mạc Vân Quả, hắn ánh mắt lóe lóe, môi giật giật.
“Anh…… Anh đã biết……”
Tay Phạm Đặc lập tức siết chặt, trên tay gân xanh nổi lên cuồn cuộn chứng minh hắn đang sắp bạo phát.
“Anh tới nơi này đã bao lâu?” Mạc Vân Quả gõ gõ cái bàn, thành công làm Phạm Đặc bình tĩnh lại.
“Ừm, một tuần.”
Mạc Vân Quả một tay chống cằm, nhìn về phía Phạm Đặc cả người chật vật.
“Trong vòng một tuần này anh thu hoạch được cái gì?”
Phạm Đặc sửng sốt, sau đó cúi đầu, lâm vào trầm mặc.
Hắn suy nghĩ, trong một tuần này hắn đã thu hoạch được cái gì? Nghĩ tới nghĩ lui, hắn giống như cái gì cũng không nghĩ ra được.
Mạc Vân Quả thấy Phạm Đặc đang tự hỏi bản thân, cũng không vội mà nói chuyện, mà đi đánh giá căn phòng này.
Theo cô biết, đồ quân đội cấp cho mỗi phòng rất nhiều, mà hiện tại phòng của Phạm Đặc, ngoại trừ một chiếc giường, hai cái ghế dựa, một cái bàn, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Quần áo mà Phạm Đặc tùy ý để trên giường, nhìn qua cũng cũ nát không ra gì.
Điều đáng nói tới đó là, Phạm Đặc củ có hai bộ quần áo, hiện giờ bộ trên người đã bị lột mất, hiện giờ chỉ còn một bộ nằm trên giường.
Hơn nữa quần áo kia vẫn là quân trang, phía trên có đáng số của hắn, không thể tùy ý lấy đi.
Nếu không phải bởi vì cái này mà nói, chỉ sợ một bộ quần áo Phạm Đặc cũng không có mà mặc.
Thời gian từng giây từng phút trôi đi, Phạm Đặc giống như đã suy nghĩ cẩn thận xong, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn chằm chằm Mạc Vân Quả.
“Dạy anh!”
Giọng nói của Phạm Đặc rất lớn, mang theo quyết tâm trước sau như một của hắn.
Mạc Vân Quả hơi hơi cúi đầu, thưởng thức quả táo trên bàn, tùy ý hỏi: “Dạy anh cái gì?”
Phạm Đặc lại trầm mặc, hắn cũng không biết Mạc Vân Quả có thể dạy hắn cái gì, hắn thậm chí không biết hắn vì sao lại nói ra câu nói kia.
Nhưng hắn lại ẩn ẩn có một loại trực giác, cô gái trước mặt có thể dạy hắn rất nhiều rất nhiều thứ……
Cuối cùng, vẫn là Mạc Vân Quả mở lời trước.
“Trước hết anh mặc xong quần áo rồi quay lại đây.”
Phạm Đặc sửng sốt, lúc này mới phát hiện hắn vẫn luôn trong trạng tháu trần trụi.
Mặt hắn oanh một chút liền đỏ, cũng may có làn da đen che dấu.
Chờ khi Phạm Đặc mặc đồ xong, Mạc Vân Quả mới nói thêm: “Tôi không thể dạy cho anh cái gì, tôi chỉ biết nói cho anh, nếu như anh muốn hoàn toàn trừ bỏ đám Trùng tộc kia, thì không thể để một đám người kia ngăn lại được.”
Phạm Đặc sửng sốt, sau đó gắn chậm rãi gãi đầu, giống như hiểu rõ ý của Mạc Vân Quả.
Hắn gắt gao nắm lấy nắm tay, ngực trên dưới phập phồng, cuối cùng vẫn không nói cái gì.
Phạm Đặc nhớ tới người em gái đáng yêu của mình chết thảm dưới miệng Trùng tộc, trong lòng âm thầm hạ một cái quyết định.
Mạc Vân Quả nhìn Phạm Đặc như vậy, biết hắn đã tự có quyết định cho riêng mình.
Lại nói tiếp, quả thật cô không hề làm cái gì, nhiệm vụ lần này rất đặc biệt, mấy người này đều lĩnh vực xuất sắc riêng, cũng có câu chuyện của riêng mình.
Mà việc coi cần là, đó là ở phía sau thúc đẩy nó, đưa bọn họ tới gần hơn với ước mơ mà thôi……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.