Phạm Đặc thả con sâu trong tay ra, sau đó tùy ý lau tau lên trên quần mình nố: “Tôi gặp ở trên đường, chắc là người mới bị lưu dày đến đây.”
Nhĩ Tư nghe nói như thế, nhướng mày nói: “Phạm Đặc, anh biết, chúng ta không thu phế vật.”
“Tôi…… Tôi biết, chỉ là……” Phạm Đặc sắc mặt lập tức trở nên đỏ bừng, hắn có chút vô thố, nhưng vẫn cứ kiên trì đáp lại “Tôi muốn giữ cô ấy lại!”
Một cô gái tóc ngắn ngồi ở đó dường như biết Phạm Đặc nghĩ gì, đành mở lời giảng hòa.
“Phạm Đặc, tôi biết tâm tư của anh, nhưng anh phải biết rằng, hiện tại tình thế càng ngày càng nghiêm túc, chúng ta ngay cả bản thân đều không tự nuôi sống được mình……”
Phạm Đặc mặt càng thêm đỏ, hắn đương nhiên biết, nhưng mà……
Hắn nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, cuối cùng khẽ cắn môi nói: “Tôi…… Tôi nguyện ý đem phần của mình phân cho cô ấy.”
Cô gái tóc ngắn, cũng chính là Dorothy thở dài một hơi, không nói thêm cái gì nữa.
Mạc Vân Quả nhìn tình huống này, đi lên phía trước đi một bước nói: “Tôi tên là Mạc Vân Quả, tôi sẽ tự mình nuôi bản thân.”
Nhĩ Tư đối với lời của Mạc Vân Quả không để bụng, mỗi một người mới khi tới nơi này đều hồn nhiên cho rằng có thể tự nuôi sống mình, nhưng sau đó thì sao? A……
“Nhĩ Tư.” Cô nàng nhàn nhạt nói, không hề quan tâm cô.
Dorothy hướng về phía Mạc Vân Quả gật gật đầu nói: “Tôi tên Dorothy.”
“Mã Mễ.” Một cô gái tóc dài lên tiếng.
“Cách La Phu.” Một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1010066/chuong-793.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.