Sau khi đi vào bên trong, nghênh đón cô đó là áp lực cùng tử khí.
Nơi nơi tràn ngập mùi máu tươi, cho dù là người đi trên đường, ai cũng đều cảnh giác, gắt gao ôm đồ vật trong lòng ngực, giống như thứ kia là mệnh của họ vậy.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, những thứ kia đúng là mệnh của bọn họ.
Trong hoàn cảnh áp lực đó, Mạc Vân Quả nhẹ nhàng đi trên đường ngược lại thành khác loại.
Không ít người trộm đánh giá cô, tự hỏi đây có phải là phạm nhân mới được thả xuống hay không.
Chỉ có phạm nhân mới đến nơi này mới có thể nhẹ nhàng như thế, chỉ cần nghĩ đến loại khả năng như vậy, bọn họ ngay lập tức nhịn không được hưng phấn.
Mới tới = không rành thế sự = dễ bóp nắn!
Không ít người ngo ngoe rục rịch, tìm kiếm thời cơ tốt nhất, có thể từ trên người Mạc Vân Quả kiếm được thứ gì đó.
“Hắc! Em gái, em đi nhanh như vậy làm gì?”
Giọng nói vang dội vang lên trên con đường yên tĩnh, không ít người nâng cao cảnh giác.
Chỉ thấy một người đàn ông dẫn theo một con sâu xấu xí hướng về phía Mạc Vân Quả chạy tới, người có tâm liếc nhau, quyết định trước tiên nên kiềm chế bất động.
Mạc Vân Quả cảm giác được phía sau có người muốn “Tập kích” cô, cô hơi hơi nghiêng nghiêng thân mình, vừa vặn tránh thoát tay Phạm Đặc.
Phạm Đặc có một khuôn mặt hàm hậu, đối với việc Mạc Vân Quả né tránh, hắn cũng không ngại, chỉ gãi gãi đầu mình, hàm hậu nói: “Em gái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1010065/chuong-792.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.