Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp phân tích, lại nhìn Tần Nhu không ngừng khóc thút thít, cô vươn tay vỗ vỗ bờ vai của hắn.
“Nếu không có chuyện hôm nay, anh tính toán giấu cô ấy cả đời sao?” Mạc Vân Quả hỏi.
“Nếu khả năng.” Tần Nhu ngơ ngác nói, hắn ngẩng đầu, một đôi mắt đỏ bừng, cực kỳ giống một con thỏ con.
Mạc Du không biết khi nào đã đi vào phòng, cô ấy đứng ở phía sau Mạc Vân Quả, trên mặt biểu tình đen tối không rõ.
Mạc Vân Quả giống như đã sớm.biết có người bên cạnh, cô yên lặng đứng lên, đem vị trí của mình nhường cho Mạc Du.
Mạc Du ngồi xuống, đem Tần Nhu ôm vào trong lòng.
“Anh sao lại ngốc như vậy?” Hơi thở chỗ cổ Tần Nhu, làm hắn có một loại cảm giác không chân thật.
Tần Nhu ngơ ngác ngốc tại nơi đó, hơn nửa ngày mới hỏi nói: “Cô…… cô không phải……”
“Không phải đi ra ngoài phải không?” Mạc Du tiếp lời Tần Nhu nói.
Mạc Du đem Tần Nhu càng thêm ôm sát một phân nói: “Em vẫn luôn ở ngoài cửa.”
“Cô……cô không đi?” Tần Nhu có chút không tin, y theo hiểu biết của hắn với cô ấy, Mạc Du chắc hẳn nên đi điều tra bé mới đúng.
Tần Nhu vốn dĩ nghĩ như vậy, trong khoảng thời gian Mạc Du đi điều tra bé, hắn có thể đem tất cả mọi chuyện nói cho Mạc Vân Quả, sau đó lại cầu xin Mạc Vân Quả để cô giúp hắn rời khỏi Mạc Du.
Không nghĩ tới Mạc Du lại không đi, vẫn luôn điên thóc tường nghe lén?
“Ừm, không đi, tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1010005/chuong-731.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.