Mạc Vân Quả nhìn hành vi tỏ vẻ kính nể với vị đại thần Hồng Hoan của phòng phát sóng trực tiếp, một làn không cạ thận đâm thủng trời gì đó đúng thật không phải người thường, à, không đúng, là thường thần có thể làm được.
“Tiểu Quả Quả, hung thủ là Trần Kha đúng không?”
“Ta cũng có cảm giác này, cảm giác hắn một chút cũng không đơn thuần.”
“Chúng ta đây hiện tại làm sao bây giờ? Đi vạch trần hắn sao?”
“Nhưng không phải hiện tại tiểu Quả Quả đang bị giam lỏng sao?”
“Ngu ngốc, ai có thể đủ sức vậy được Quả Quả nhà ta?”
“Nói cũng đúng ha ha ha ha!”
“Vậy tiểu Quả Quả, kế tiếp ngươi muốn làm sao?”
“Ta chỉ lẳng lặng nhìn tiểu Quả Quả nhà ta biểu diễn ( chống cằm )”
Mạc Vân Quả đang muốn trả lời người trong phòng phát sóng trực tiế, đã thấy tiếng mở cửa.
Cô giương mắt nhìn lại, thấy trước mặt cô là Trần Kha.
Sắc mặt Trần Kha hơi tái nhợt, là loại nhợt nhạt của bệnh trạng.
Anh ta đỡ khung cửa, ánh mắt khi nhìn Mạc Vân Quả mang theo một tia ý cười.
“Cô đã biết, phải không?” Anh ta hỏi như vậy.
Mạc Vân Quả khẽ gật đầu nói: “Nếu anh tự mình nói mình là hung thủ thì tốt hơn.”
Khóe miệng Trần Kha gợi lên ý cười, có lẽ là bởi vì sắc mặt quá mức tái nhợt, ý cười mang theo sắc mặt táu nhợt.
“Có hứng thú cùng tôi đi ra ngoài không?” Trần Kha đề nghị nói.
Mạc Vân Quả gật gật đầu, sau đó đi tới bên người Trần Kha.
Trần Kha thấy thế, lập tức cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1009980/chuong-706.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.