Chương trước
Chương sau
Mọi người trầm mặc, Hoa Hoan nhìn trái nhìn phải, cuối cùng khó xử nói: “Chúng tôi không phải không tin cô, chỉ là……” Quá nhiều trùng hợp xuất hiện, muốn người khác không nghi ngờ cũng khó.
“À.” Mạc Vân Quả lên tiếng, không giải thích cái gì.
“Oa dựa! Này TM cũng có thể?”
“Ô ô ô…… Tiểu Quả Quả bị oan uổng!”
“Cho nên nói, hiện tại là loại phát triển gì?”
“Chẳng lẽ tiểu Quả Quả nhà ta bị chơi một vố như vật?”
“Tiểu Quả Quả, chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?”
“Hoảng cái gì! Xem tiểu Quả Quả nhà ta! Tiểu Quả Quả nhất định có thể hoàn mỹ giải quyết!”
Mạc Vân Quả:……
“Cho nên các người hiện tại muốn làm cái gì?” Mạc Vân Quả nhìn bọn họ hỏi.
Lần này, đổi lại thành đám người Long Uy khó xử.
“Cho dù tôi là hung thủ, các người cũng không có chứng cứ, không phải sao?” Mạc Vân Quả còn nói thêm.
Mọi người:……
“Sắp đến Tết Trung Thu.” Trần Kha ở một bên nhàn nhạt nói.
Mạc Vân Quả nhìn anh ta một cái, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Trần Kha trong mắt xẹt qua một tia ý cười, không nói nữa.
Sau đó đám người Long Uy ra ngoài, chỉ để lại một mình Hoa Hoan ở lại với cô.
Hoa Hoan nói cho Mạc Vân Quả, tối hôm qua Trần Kha cùng bọn họ họp suốt đêm, chỉ ra đủ điểm khác thường của cô, tuy rằng không thẳng thắn nói cô là hung thủ, nhưng ý ám chỉ kia cũng không khác biệt.
Đương nhiên, tất cả là do Mạc Vân Quả thôi miên Hoa Hoan, để cô ấy nói cho cô.
Hai ngày tiếp theo, tất cả mọi người đều trông coi Mạc Vân Quả, ngoại trừ Trần Kha.
Sau đó đều không ngoại lệ tất cả đều bị Mạc Vân Quả thôi miên, cô từ trong miệng bọn họ biết được rất nhiều tin tức.
Ví dụ như sau khi Hoa Hoan vị thôi miên bọn họ lại càng nghi ngờ cô là hung thủ.
Nhưng cứ việc như thế, bọn họ vẫn thay phiên nhau đi trông coi cô, đây cũng là ý của Trần Kha.
Lại ví dụ như, bọn họ nghe lời Trần Kha cho nên tất cả mới quyết định ở lại trông coi cô.
Mà bốn người có mặt năm đó, đã sớm bị bọn họ bí mật tiễn đi.
Cứ như vậy, thời gian nhoáng cái đã tới tết Trung Thu.
Mà liền ngay trong ngày tết trung thu, trong phòng phát sóng trực tiếp cái người nói ở nơi này nhìn rất quen mắt bỗng nhiên xấu hiện.
“Tiểu Quả Quả, tôi cuối cùng cũng nhớ thấy nơi này là lúc nào rồi!”
Mạc Vân Quả vừa thấy đến những lời này ngay lập tức ở trong đầu nói: “Ở nơi nào?”
“Ai nha, lúc trước ta truy đuổi theo thần thú hệ mộc, chính là ở chỗ này đem nó giết chết!”
Mạc Vân Quả:……
“Khụ khụ, việc này lại nói tiếp có chút phức tạp, ta nói ngắn gọn đi.”
“Ta vị diện này của ta thuộc về vị diện Hồng Hoang, sao Hồng Hoang, luôn có rất nhiều tiểu quái thú, làn phiền người khác, ta thật ghét chúng nó! ╭(╯^╰)╮”
“Khụ khụ, ừm, lại nói tiếp, là chuyện rất lâu trước kia, ta đánh nhau với một tuần thú hệ mộc, một lần không cẩn thận đã đâm thủng trời, sau đó rơi xuống nơi này, thần thú hệ mộc hấp thu sinh cơn trong không khí tiếp tục đánh nhau, cái này có chỗ hơi phức tạp, nhảy qua nhảy qua đi.”
“Tóm lại, ngay lúc đó nơi này cũng là một chỗ hung ác, giống như kiểu nấm mồ tập thể, oán khí mọc thành cụm, thân thú kia bị ảnh hưởng, nhân cơ hội đó ta giết chết bó.”
“Sau khi đi, hình như ta quên đào thú đan ra, viên trân châu theo lời bịn họ nói kia, rất có thể là thú đan……”
Mạc Vân Quả:……
Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp: Lợi hại nha đại thần Hồng Hoang của ta!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.