Chương trước
Chương sau
Cùng ngày Vương Ngũ mất tích, Long Uy nhận được tin nhắn của cảnh sát địa phương, nói rằng thấy Vương Ngũ ở phụ cận trấn Lâm Sương.
Cùng lúc đó, những người khác cũng đi tới trấn Lâm Sương.
Nhóm người Long Uy thảo luận một chút, sau đó quyết định cũng đi tới trấn Lâm Sương, để xem nơi đó cất giấu thứ gì.
Con đường dẫn tới trấn Lâm Sương chỉ có một, cho nên tốc độ của đội Long Uy nhanh hơn bình thường, trên đường đi bọn họ còn gặp được bốn người khác.
Duy chỉ không thấy Vương Ngũ, có lẽ đã tới trấn Lâm Sương từ lâu.
Bốn người này khi nhìn thấy đội Long Uy cũng không thấy ngạc nhiên, đường nhue đã đoán trước được tình huống này.
Nhưng bốn người kia lại không hé răng nói gì, bất kể Long Uy dùng thái độ hòa ái như thế nào, bọn họ đều không một chút mảy may.
Trong lòng bọn họ đều có cảm giác bất an, lần đi trấn Lâm Sương này, dường như không có cách nào tránh tai ương.
Xe chạy một ngày một đêm, một giờ sáng ngày hôm sau bọn họ tới trấn Lâm Sương.
Lúc này trấn Lâm Sương đã không còn một người nào, bên ngoài được bao phủ một lớp sương mù, nhìn thật quỷ dị.
Mạc Vân Quả nhìn trấn Lâm Sương, lực chú ý lại đặt ở phòng phát sóng trực tiếp, bởi vì phòng phát sóng trực tiếp có người nói một câu rất kỳ quái.
“Ây? Nơi này, sao ta lại thấy quen thuộc thế nhỉ?”
"Hử? Ý của lầu trên là gì?”
“Oa! Có thể là ảo giác hay không?”
“Chẳng lẽ lầu trên đã đi qua vị diện này?”
“Thật ra lý di này không phải không thể 23333333333”
“Ừm…… Để ta suy nghĩ lại đã, luôn cảm thấy ta đã thấy nơi này rồi……”
Người kia nói xong, lúc dau cũng không thêm lời nào, có lẽ đang suy nghĩ để nhớ lại.
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua người này, rồi mới rời sự chú ý sang trấn Lâm Sương.
Trần Kha tới gần Mạc Vân Quả, đè thấp thanh âm nói: “Cô có phát hiện cái gì không?”
Mạc Vân Quả sửng sốt, lắc đầu nói: “Tạm thời không có.”
Trần Kha trong mắt xẹt qua một tia âm u, thấp giọng nói: “Vẫn nên cẩn thận một chút, tôi cảm thấy nơi này có cổ quái.”
Mạc Vân Quả gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.
Bởi vì lúc này là rạng sáng, nhóm người này tìm một căn nhà cũ, dọn dẹp sơ qua để nghỉ ngơi.
Nhìn qua cũng thật bình tĩnh, thật giống như đang đi tới nơi non xanh nước biếc.
Nhưng cho dù là như vậy, đám người Long Uy ai cũng không yên lòng.
Càng bình tĩnh, càng nguy hiểm.
Long Uy sắp xếp người gác đêm, sau đó mọi người lần lượt chia ra ngủ.
Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, mọi người đều đồng loạt tỉnh dậy.
Trần Kha đầu tiên đề nghị đi tới nơi tiến hành đại điển trung thi xem trước, nói không chừng có thể phát hiện cái gì đó.
Long Uy cảm thấy nghị đáng của Trần Kha khá tin cậy, sau đó một đám người di chuyển tới nơi tiến hành đại lễ trung thu.
Bốn người khác không đi theo bọn họ, Long Uy để Hoa Hoan cùng Nhạc Sơn bảo vệ mấy người kia, còn mình thì đi tới nơi tiếp hành đại điển.
Sau khi Long Uy tới nơi này, cũng cảm thấy cục kỳ may mắn khi mấy người kia không theo tới.
Bởi vì cảnh tưởng trước mắt khiến người ta cực kỳ sợ hãi, nếu để cho bốn người kia thấy, chỉ sợ lại càng thêm khủng hoảng.
Đây là một cái đài cao rộng, ở phía trên đài có một con sư tử bằng đá, con sư tử đang há to miệng, vừa vặn có thể ngậm một viên trân châu.
Mà trước mặt con sư tử, là thi thể Vương Ngũ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.