Cùng ngày Vương Ngũ mất tích, Long Uy nhận được tin nhắn của cảnh sát địa phương, nói rằng thấy Vương Ngũ ở phụ cận trấn Lâm Sương.
Cùng lúc đó, những người khác cũng đi tới trấn Lâm Sương.
Nhóm người Long Uy thảo luận một chút, sau đó quyết định cũng đi tới trấn Lâm Sương, để xem nơi đó cất giấu thứ gì.
Con đường dẫn tới trấn Lâm Sương chỉ có một, cho nên tốc độ của đội Long Uy nhanh hơn bình thường, trên đường đi bọn họ còn gặp được bốn người khác.
Duy chỉ không thấy Vương Ngũ, có lẽ đã tới trấn Lâm Sương từ lâu.
Bốn người này khi nhìn thấy đội Long Uy cũng không thấy ngạc nhiên, đường nhue đã đoán trước được tình huống này.
Nhưng bốn người kia lại không hé răng nói gì, bất kể Long Uy dùng thái độ hòa ái như thế nào, bọn họ đều không một chút mảy may.
Trong lòng bọn họ đều có cảm giác bất an, lần đi trấn Lâm Sương này, dường như không có cách nào tránh tai ương.
Xe chạy một ngày một đêm, một giờ sáng ngày hôm sau bọn họ tới trấn Lâm Sương.
Lúc này trấn Lâm Sương đã không còn một người nào, bên ngoài được bao phủ một lớp sương mù, nhìn thật quỷ dị.
Mạc Vân Quả nhìn trấn Lâm Sương, lực chú ý lại đặt ở phòng phát sóng trực tiếp, bởi vì phòng phát sóng trực tiếp có người nói một câu rất kỳ quái.
“Ây? Nơi này, sao ta lại thấy quen thuộc thế nhỉ?”
"Hử? Ý của lầu trên là gì?”
“Oa! Có thể là ảo giác hay không?”
“Chẳng lẽ lầu trên đã đi qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1009976/chuong-702.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.