Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả gật đầu, sau đó đem notebook mở ra lật đến trang Vương Ngũ nói chuyện: “Vù sao hắn lại nói không có tiền đi chơi?”
“Cái này có gì không đúng sao?” Hoa Hoan hỏi, cô ấy không hiểu cái câu này có gì khiến người ta hảo tổn tâm trí để suy nghĩ.
Mạc Vân Quả ánh mắt lóe lóe nói: “Những lời này chỉ nhìn một cách đơn thuần không có gì không đúng, nhưng kết hợp lại lại có vấn đề.”
Mạc Vân Quả nhìn tư liệu hỏi Vương Ngũ tiếp tục nói: “Mười lăm năm trước ngành du lịch còn không phát triển như vậy, các loại ngày hội ngày lễ còn có thể đi đông, nghĩ đến trung thu là nghĩ đến việc đoàn viên, vì sao hắn lại muốn đi chơi?”
“Mấy năm nay không phải ngành du lịch rất? Ta cảm thấy hắn có thể thấy tình huống mấy năm gần đây nghĩ về mười lăm năm trước, cho nên mới sẽ nói một câu như vậy,.” Hoa Hoan phân tích.
Trần Kha tiếp nhận notebook từ tay Mạc Vân Quả, ánh mắt lóe lóe nói: “Không, nhất định không phải, hắn khi nói lời này, ánh mắt lập loè, ngón tay theo bản năng sờ hướng sô pha, mười phần trong lòng có quỷ.”
“A? Vậy lúc ấy vì sao anh không nói!” Hoa Hoan kinh hô một tiếng.
“Phản ứng của hắn ta rất nganh, nếu không cẩn thận nhớ lại, tôi cũng không để ý.” Trần Kha giải thích.
“Nói như vậy, Vương Ngũ đang còn nhớ rõ chuyện mười lăm năm trước?” Hoa Hoan hơi kích động hỏi lại.
“Không xác định, nhưng chắc hẳn hắn cũn thiết gì đó.” Trần Kha nói.
Mạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1009972/chuong-693.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.