Edit: Linhlady
Mộ Dung Tuyệt cảm thấy, hiện tại quốc sư đại nhân, quả thật giống như một con hamster nhỏ, không ngừng ăn ăn ăn, không hề có ý dừng lại.
Đương nhiên, loại ý tưởng này, hắn cũng chỉ có thể ở trong lòng ngẫm lại.
Nếu để cho người khác biết hắn hình dung quốc sư như vậy, phỏng chừng bị nói là đại bất kính, mặc dù hắn là đế vương, nhưng so với thần linh xa không thể với tới kua, càng được bad tánh tin phục hơn.
Mộ Dung Tuyệt sau khi biết chuẩn xác đáp án, thấy Mạc Vân Quả cũng không để ý đến hắn, thức thời cáo lui.
Mạc Vân Quả chỉ là nhẹ giọng “Ừ” một tiếng, tiếp tục ăn ăn ăn, không hề có ý nhìn theo hắn.
Sai khi Mộ Dung Tuyệt đi khỏi đây, Mạc Vân Quả cuối cùng cũng ăn xong cơm trưa.
Vài ngày gần đây thật sự quá thoải mái, trước mắt thân phận của nàng, có thể nói là dưới một người trên vạn người.
Từ chỗ ở cho đến ăn uống đều là riêng biệt, tất cả đều là tốt nhất.
Từ khi cầu mưa thành công, Mạc Vân Quả vẫn luôn ở trong cung điện, có rất nhiều người bái phỏng, ngoại trừ Mộ Dung Tuyệt, người khác nàng đều thống nhất từ chối.
Lý do là “Thân thể không khoẻ.”
Những người đó đương nhiên đều tin như vậy, dù sao càu mưa cũng là chuyện tiêu tốn linh lực.
Cứ như vậy, hai ngày trôi qua.
Tới ngày thứ năm, cuối cùng trời cũng tan mây.
Sau cơn mưa cầu vồng xuất hiện ở các nơi, mọi người sôi nổi hoan hô đây là thần tích thuộc về quốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1009821/chuong-542.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.