Edit: Linhlady
Sau khi ghi nhớ chuyện này, Mạc Vân Quả chui sâu vào trong ổ chăn, dần dần ngủ say.
Ở bên ngoài tẩm điện, sấm sét ầm ầm, giọt mưa đập mặt đất, phòng ốc, phát ra âm thanh bùm bùm.
Nước mưa rơi xuống xoa dịu hoa cỏ cây cối, bỏ thêm vào con sông sông biển khô cằn.
Mọi người hoan hô, vui sướng, đồng thời càng cẩn thấy kính trọng quốc sư đại nhân hơn.
Bọn họ thật sự tin tưởng, quốc sư đại nhân thật sự do thần linh phái tới cứu vớt bọn họ.
Trận mưa này, chính là chứng cứ.
Không có người nào nhớ tới vài ngày trước quốc sư cầu nưa cũng không thành công, bọn họ chỉ nhớ rõ, hiện tại quốc sư thành công, sau một năm dài, cuối cùng cũng có mưa!
Mộ Dung Tuyệt cũng vô cùng vui vẻ, bá tánh an cư lạc nghiệp là mục tiêu duy nhất khi hắn bước lên ngôi vị hoàng đế, hiện giờ hạn hán trăm năm khó gặp cuối cùng cũng giảm bớt, làm sao kêu hắn không vui đây?
Đồng thời, hắn đối với bản lĩnh của Mạc Vân Quả tăng lên một phần.
Xem ra quốc sư, vẫn là có vài phần bản lĩnh thật.
Chuyện này khiến cho tín nhiệm của Mộ Dung Tuyệt với Mạc Vân Quả càng thêm kiên định, do đó ở về sau càng thuận lợi cho Mạc Vân Quả hoàn thành nhiệm vụ.
Trận này trời mưa ba ngày ba đêm, một khắc cũng chưa ngừng lại.
Mà ở ngày thứ tư, mưa vẫn như cũ không có dấu hiệu dừng lại.
Lần này, các bá tánh lại có chút luống cuống.
Trận mưa này, vẫn không ngừng đổ xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1009820/chuong-541.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.