Edit: Linhlady
Lăng Khanh An có chút vô lực phun tào[1] Mạc Vân Quả có khuôn mặt bất biến, rõ ràng là một khuôn mặt mỹ lệ, rõ ràng có khuôn mặt hoạt bát sinh động như vậy, nhưng vì sao, lại không có vẻ mặt đáng yêu!
[1]Phun tào: là hay nói mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm.
Mạc Vân Quả không hề hay biết Lăng Khanh An đang không ngừng phun tào, sờ sờ bụng đã no của mình đứng dậy chuẩn bị về phòng.
Nhưng mà Lăng Khanh An vẫn đang đói, những món mà Mạc Vân Quả làm, quả thật không có biện pháp nào để ăn!
Vốn dĩ Lăng Khanh An còn tính gọi cơm hộp, nhưng sau đó nghĩ nghĩ, hắn lại cảm thấy không cam lòng.
Hắn nghĩ, hôm nay bất kể như thế nào, đều phải lừa gạt Mạc Vân Quả cùng hắn ăn hết chỗ đồ ăn này!
Lăng Khanh An nhanh tay bắt được cổ tay Mạc Vân Quả, ngăn không cho cô đi về phòng.
“Mẹ, bồi con ăn đi, được không?”
Lời này Lăng Khanh An nó ra ngữ khí đáng thương hề hề, cặp mắt kia ẩn ẩn ngấn lệ thoáng hiện, lại ngoan cường không rơi xuống, cố tình dáng vẻ này, càng khiến cho người ta đau lòng.
Ra vẻ kiên cường gì đó, quả thực khiến người ta đau lòng.
Đương nhiên, loại cảm xúc đau lòng của người thường này, khẳng định không bao gồm Mạc Vân Quả.
“Không được.” Mạc Vân Quả nói thẳng nói, “Tôi no rồi, muốn ngủ.”
Lăng Khanh An:…… Cô là heo sao! Ăn xong thì ngủ!
Nội tâm Lăng Khanh An táo bạo phun tào, bên ngoài lại có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1009800/chuong-521.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.