Edit: Linhlady
Đương nhiên Lăng Khanh An sẽ không thật lòng cảm thấy Mạc Vân Quả là người tốt, hắn chỉ cho rằng, Mạc Vân Quả thật ngốc, ngốc có chút ngu, ngu xuẩn đến cực điểm……
Lăng Khanh An yên tâm thoải mái nhận lấy tiền, sau đó đem nó cất vào túi quần.
Mạc Vân Quả thấy Lăng Khanh An thu tiền, lúc sau mới nói: “Chúng ta không có tiền.”
“À.” Lăng Khanh An không mặn không nhạt trả lời một câu, đối với chuyện này không chút nào để ý.
“Chúng ta không ăn.” Mạc Vân Quả còn nói thêm.
“ Ừm.” Lăng Khanh An nhàn nhạt trả lời thêm một câu.
Mạc Vân Quả:……
“Cậ đi ra ngoài kiếm tiền.” Mạc Vân Quả lại nói.
Lúc này, Lăng Khanh An kinh ngạc nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, vài giây sau mới nói: “ Mẹ, con còn là học sinh đấy.”
Kẻ lừa đảo!
Mạc Vân Quả ở trong lòng nói, lại không có nói ra.
Lăng Khanh An không hề biết rằng lời nói dối của mình đã bị chọc thủng, hắn còn ở nơi đó lo cho mình nói: “Mẹ, con biết nhất định người sẽ kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, đúng không?”
Mạc Vân Quả: Kẻ lừa đảo!
Không có âm thanh nhắc nhở của Đoàn Tử, Mạc Vân Quả dễ dàng biết được Lăng Khanh An đang nói dối.
Tất cả lời hắn nói đều không phải thật lòng!
“Mẹ, người cố lên, con nhớ ra giờ phải đi phụ đạo bạn học làm bài tập, con đi trước.”
Xong lời này hắn có ý định đi ra ngoài.
Mạc Vân Quả:……“Cậu không phải đi phụ đạo bạn học.” Mạc Vân Quả lập tức liền chọc thủng lời nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1009782/chuong-503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.