Chương trước
Chương sau
Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả cũng có chút tò mò, cô cảm thấy tang thi là chủng loại không có tư duy, thế nhưng con tang thi phía sau lại không như thế, rõ ràng nó có suy nghĩ.
Cho nên cô tính thử câu thông, không thể tưởng được thế mà lại thành công!
Vì thế, ở mọi người thời điểm không biết, Mạc Vân Quả đã nói chuyện với Diệp Đồng Đồng.
Sau đó, từ chỗ Diệp Đồng Đồng Mạc Vân Quả biết được mục tiêu của cô nàng là Tiêu Nho, còn có Diệp Đồng Đồng muốn gặp Tiêu Nho, cho nên vừa rồi Mạc Vân Quả mới hỏi câu kia.
Sau khi cự tuyệt Diệp Đồng, Mạc Vân Quả nói cho cô nàng biết Tiêu Nho không sao, nhất định sẽ không biến thành tang thi.
Lúc này, Diệp Đồng Đồng mới yên lòng, lại cố chấp không rời khỏi bọn họ, dùng ưu thế cấp bậc tang thi của mình, không cho lại gần bọn họ.
Diệp Đồng Đồng nghĩ, chỉ cần đứng từ xa lặng lẽ bảo vệ người con kia cũng tốt.
Nói trở về, sau khi Ân Dật Huyền nói xong câu kia, liền trầm mặc.
Mà xe vẫn cứ tiến về phía trước, đã không có tang thi ngăn trở, tốc độ của bọn họ tăng lên không ít.
Mọi người đều ăn ý không nói gì, Mạc Vân Quả cũng không tiếp tục ăn khoai lát, Ừ...... Khoai lát của cô đã ăn hết rồi.
Cứ như vậy, đại khái qua một giờ, Tiêu Nho dần có dấu hiệu tỉnh lại
"Tiểu Nho Tử! Cậu cuối cùng cũng tỉnh!" Quế Quỷ là người đầu tiên phát hiện Tiêu Nho tỉnh lại.
Tiêu Nho có chút suy yếu, cậu ấy rõ ràng nhớ mình bị tang thi cào bị thương, tình huống hiện tại rốt cuộc là......
Tiêu Nho nhìn thoáng qua cánh tay mình, nơi đó đã không còn dấu vết màu đen.
"Này......" Tiêu Nho ngẩng đầu nhìn Quế Quỷ, trong mắt thập phần kinh ngạc.
"Hắc hắc! Cậu cũng xem như phúc lớn mạng lớn." Quế Quỷ cười hì hì nói một câu.
Lúc này, Tiêu Nho mới có tâm tư đánh giá hoàn cảnh xung quanh, khi cậu ấy thì thấy Ân Dật Huyền, rõ rành kích động hơn một chút.
"Lão đại!"
" Ừ." Ân Dật Huyền lại khôi phục tư thái lạnh nhạt kia, nhưng trong mắt lại toát ra vẻ ấm áp.
"Không có việc gì thì tốt." Ân Dật Huyền nói.
"Cảm ơn!" Tiêu Nho mỉm cười nói, toàn bộ biểu tình trở nên nhu hòa, giống như buông xuống đại sự.
Theo sau, Quế Quỷ lại nói vài chuyện xảy ra trong lúc Tiêu Nho hôn mê, cũng nói là Tiêu Vũ Than đã cứu cậu ấy.
Tiêu Nho là người thông minh cỡ nào, cậu ấy lập tức nhìn sang phía Tiêu Vũ Thanh nói: "Cảm ơn."
Tiêu Vũ Thanh gật đầu mỉm cười, không nói gì.
"A, đúng rồi, còn có một việc muốn cùng cậu nói." Quế Quỷ vỗ vỗ bả vai Tiêu Nho, trên mặt hiện lên một tia khó xử.
Tiêu Nho cảm thấy tò mò, cậu ấy đã tỉnh, còn có cái gì khó xử đâu?
"Khụ khụ, cậu còn nhớ tang thi cào cậu bị thương tang thi không? Ừ...... Cô ấy muốn gặp cậu." Quế Quỷ nói thẳng.
"Ha?" Tiêu Nho vốn là người trấn  định, lúc này cũng không nhịn được kinh ngạc.
Cái gì gọi là tang thi cào mình bị thương muốn gặp mình? Tiêu Nho tỏ vẻ cậu ấy có điểm ngốc.
"Ai, cuối cùng cậu muốn gặp hay không? Tớ nói với cậu này, tang thi kia đã đi theo chúng ta suốt một đoạn đường dài rồi đấy!" Quế Quỷ còn không ngại nói thêm.
Tiêu Nho vẫn cảm thấy có điểm ngốc, cậu ấy nhìn nhìn Ân Dật Huyền, lại nhìn nhìn Quế Quỷ, lại nhìn nhìn mọi người ở đây, do dự một chút nói: "Theo một đường?"
"Đúng vậy đúng vậy!" Quế Quỷ mười phần tích cực trả lời nói, cậu muốn thấy tang thi kia nha! Tò mò 
~( ̄▽ ̄)~*
" Cô ấy muốn gặp cậu." Mạc Vân Quả ở ngay lúc này chen vào nói một câu.
Tiêu Nho đỡ trán, ai tới nói cho cậu ấy, tình hình hiện tại là như thế nào đây?
"Lão đại......" Tiêu Nho không thể không đem ánh mắt cầu cứu hướng lại phía Ân Dật Huyền, lại chỉ đổi lấy một câu của Ân Dật Huyền " Gặp không?"
Tiêu Nho:......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.