Edit: Linhlady
Cái này cũng là lời nói thật, hiện giờ dị năng của Ân Dật Huyền đã sắp đột phá lên cấp hai nhưng thật ra lời nói thật, mà đám người Quế Quỷ cũng tăng lên một bậc, hơn nữa lúc đó bọn họ cũng tiêu hao không ít dị năng, cho dù có thêm Tiêu Nho, cũng không thể đánh bại tang thi kia.
Tiêu Vũ Thanh không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt có chút quái dị, nửa ngày sau, cô ấy mở miệng nói; "Các người nói xem, có khi nào thời điểm khi vẫn còn là con người tang thi kia đã tích Tiêu Nho?"
Suy đoán của Tiêu Vũ Thanh khiến mọi người trầm mặc, lý do này thật vớ vẩn, thế nhưng lại có mấy phần đạo lý.
Ít nhất, ở hiện tại xem ra, bọn họ cũng không thể tìm được lý do nào thuyết phục hơn.
"Tiêu Nho thật lợi hại nha, tình người duyên thi!"
"Phốc, tình người duyên thi là cái quỷ gì?!"
"Lợi hại, tình yêu vượt qua chủng tộc nha~ quả nhiên, tình yêu là thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này, a ~ tình yêu a ~"
"Trên lầu cáu bẩn!"
"Chậc chậc chậc, đều nói tuổi tác không là vấn đề, chiều cao không phải khoảng cách, hiện giờ a, ta thấy chục tộc cũng không phải chuyện gì to tát."
"Các ngươi nói, chờ Tiêu Nho tỉnh lại, biết tang thi kia vì thích hắn mà cào hắn bị thương, trong lòng sẽ có cảm thụ gì?"
"Ta đoán, hắn muốn nói: Trong lòng không biết có nên nói một câu mẹ bán phê* hay không."
* Mẹ bán phê hay Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1009739/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.