Edit: Linhlady
- -----------------------?
Người tới nghe bốn chữ kia, cũng không rõ là có ý tứ gì, nhưng cậu ta cũng không dám dò hỏi thêm, chỉ có thể là cáo từ.
Dù sao cậu ta chỉ cần truyền đạt lại ý tứ này thôi, không phải sao?
Mạc Vân Quả nhìn Bạc Diệc Nhiên, hỏi: “Tuyệt đối vị giác là cái gì?”
Bạc Diệc Nhiên nhẹ nhàng vén một sợi tóc của cô lên, ghé vào tai cô, thấp giọng nói: “Đó là nhân tài được thần chiếu cố có được kỹ năng đấy ~”
Mạc Vân Quả:……
“Ta sát! Một loại nồng đậm trung nhị phong (???) ập vào trước mặt là cái quỷ gì?!”
“Khụ khụ…… Phong cách đột biến a, vốn dĩ tưởng là bá đạo tong tài tà mị, lại không nghĩ đến là một thiếu niên trung nhị khoác lớp da tong tài!”
“Tuy rằng phong cách là trung nhị, nhưng ta đang còn rất tò mò cái tuyệt đối vị giác là cái gì a!”
“Có ai có thể giải thích một chút không? Thật muốn biết a!”
“Ta cảm thấy lầu dưới hẳn là biết.”
“Bổn lâu tỏ vẻ không biết……”
“
Không biết……”
“Không biết +1”
“Không biết +2”
…………
Liên tiếp không biết nháy mắt spam, Mạc Vân Quả nhìn đến nơi này, trong lòng tò mò thêm một chút, vì thế cô lại hỏi: “Tuyệt đối vị giác là cái gì?”
Bạc Diệc Nhiên vẫn như cũ không trả lời, chỉ là xoa xoa tóc cô, sau đó đứng dậy thu thập chén đũa.
Mạc Vân Quả:….
Cứ như vậy, Bạc Diệc Nhiên cũng không giải thích “Tuyệt đối vị giác” là cái gì, mà cái nghi vấn này cũng theo cô cho đến ngày thi đấu đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1009670/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.