Edit:Linhlady
"Linh nhi! Lại đây!"
Bạch Hiên nghiêm túc nói,vẻ mặt xưa nay vốn ôn hòa cũng thay thế bằng vẻ nghiêm túc, ẩn ẩn còn có chút tức giận.
Mạc Vân Quả sao có thể sẽ để ý Bạch Hiên, hiện tại việc quan trọng là giữ Đào Ngải Linh lại, kiên quyết không để cho cô ấy đi!
Hai chân nho nhỏ của cô gắt gao ôm mắt cá chân của Đào Ngải Linh, đầu nho nhỏ đặt trên hai chân, mở to hai mắt tròn xoe cứ như vậy nhìn cô ấy.
Đào Ngải Linh bị Mạc Vân Quả làm như vậy chọc cười, phát ra một chuỗi tiếng cười dễ nghe.
Bạch Hiên nghe được tiếng cười của cô ấy, khuôn mặt vốn nghiêm túc lộ ra một tia khó hiểu.
"Cô giáo?"
Hắn nhìn không thấy, chỉ có thể nghe cô ấy nói, hắn cũng không đoán ra được chuyện gì xảy ra.
Đào Ngải Linh đem lực chú ý từ trên người Mạc Vân Quả chuyển dời đến trên người Bạch Hiên, cô ấy đứng lên, đỡ tường nói: "Không có việc gì, chỉ cảm thấy con chó nhỏ này thực đáng yêu."
"Ừm." Bạch Hiên lên tiếng, còn nói thêm: "Vậy cô không sao chứ?"
Đào Ngải Linh vốn dĩ muốn nói không có việc gì, nhưng cảm giác được đôi chân đang ôm mắt cá chân của mình nắm thật chặt, cô ấy cúi đầu nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, nhấp nhấp môi, ttrái tim đập dồn dập: "Ừm, có lẽ không đi được."
Bạch Hiên vừa nghe lời này, liền biết Đào Ngải Linh bị thương không nhẹ, bằng không sao cô ấy lại nói như vậy?
Cô giáo của hắn từ trước đến nay đều kiêu ngạo, nếu là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1009415/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.